Phần 4: Cuộc Trả Giá Đầu Tiên
Cũng vào giờ đó, tại một khoảng rừng thưa thuộc thung lũng Khỉ.
Đó là một khu đất khá bằng phẳng. Nơi tập trung những kẻ buôn bán. Hàng dãy lều san sát bên nhau, bày ra đủ thứ hàng hóa. Từ sáng đến tối, một không khí mua bán, đổi chác, ăn nhậu lộn xộn bao trùm lên khu vực. La liệt những người đào vàng ngồi phệt xuống nền đất, mải miết ăn nhậu, cờ bạc bằng tất cả dáng vẻ tạm bợ mà chỉ ở những khu đào đãi vàng mới có.
Người bán hàng ở đây không chỉ có phụ nữ. Người ta có thể thấy ngồi sau những sạp hàng có cả những gã vạm vỡ, râu tóc xồm xoàm. Hầu hết bọn chúng đều có vũ khí tùy thân giấu sẵn trong tầm tay để khi cần là có thể rút ra được ngay! Điều đó có thể nói lên tính chất dữ dội của vùng đất này: Bất cứ lúc nào cũng có thể bị cướp hàng, cướp tiền. Do đó, phàm đã dấn thân vào vùng đất này đều là dân chịu chơi, là những kẻ có máu giang hồ để khi cần, sẵn sàng thí mạng mới mong co thể trụ nổi!
Quán mụ Ba Béo nằm dưới một gốc cây cổ thụ với cái thân cong queo và tàn lá rậm rạp. Đây là nơi tụ hợp, là hang ổ của dân anh chị, đầu nậu. Đây cũng là một trong những địa điểm ăn khách nhất của bọn gái làm tiền.
Mụ Ba Béo chủ quán là một người đàn bà đã hơn 50 tuổi nhưng trên khuôn mặt ních mỡ, đôi mắt vẫn luôn đong đưa tình tứ với khách. Ngồi bên cạnh mụ là một ông già khoảng gần 60, dáng gầy gò. Khác với vợ luôn miệng nói, ông già này hầu như cả ngày không mở miệng nói một câu. Trên gương mặt của ông ta, ánh mắt có vẻ lờ đờ chậm chạp, nhưng nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy từ đó luôn phát ra tia sáng lạnh lùng.
Trong quán mụ Béo đang có khách. Ngồi với tên Tạ đao phủ và Đức còn có thêm hai tên khác cùng hội. Tên có cái dáng cao lênh khênh là Duy. Còn tên có dáng người lùn tịt và mái tóc đâm thẳng ra phía trước như mái che trên đôi mắt trợn trạo là Hoàng, nhưng không hiểu sao đồng bọn lại gọi hắn bằng cái biệt hiệu “Quých” và hắn cũng hài lòng với cái tên quái gỡ đó.
Cả bốn đứa nữa nằm nữa ngồi trên cái chiếu nhỏ ở góc quán. Ở giữa chúng là hai chai rượu và một đĩa khô nướng đã vơi. Trong khi ba tên kia mặt đỏ gay, Tạ vẫn còn tỉnh táo như thường. Hăn đưa cao ly rượu giục bọn đàn em :
– Vô đi, các chú! Trăm phần trăm nghen!
Cả bọn nâng ly, uống cạn một lượt. Tạ đổ rót rượu ra các ly. Hắn quay sang hỏi Quých:
– Nè, tình hình bọn đó ra sao?
Quých trả lời giọng ồ ồ :
– Bọn chúng mới chuyển chỗ đào vô sát chân đồi Mâm Xôi.
Tạ gật gù :
– Chà, tự nhiên quá hen! Đất có Thổ công, sông có Hà Bá mà tụi nó cứ làm như ở nhà không bằng. Các chú tính sao?
– Cho tụi nó một mồi lửa đi, anh Hai! Duy nói.
– Ưøa, phải đó, anh Hai để tụi em! Quých hăng hái nói tiếp.
Tạ gật đầu :
– Các chú làm đi. cảnh cáo cho tụi nó biết.
Hai tên Quých và Duy bật dậy xăng xái bước ra khỏi lều. Tạ dặn với theo :
– Làm lẹ nghe tụi bây. Ý ông Lai chỉ muốn cảnh cáo nhẹ cái đã!
Hai tên đàn em gật đầu nhanh chóng biến sau những bụi cây. Tạ và Đức vẫn nằm yên ở tư thế cũ, Đức quay sang phía bà chủ quán cười cười hỏi :
– Bà Ba nè… Sao mấy hổm nay không thấy con Tuyết, con Bình đâu hè?
Mụ chủ quán cười híp cả mắt :
– Cần hông, có liền hà?
Đức quay sang phía Tạ :
– Giải buồn chút chớ, anh Hai?
Tạ gật đầu :
– Ưøa, bà gọi dùm đi.
Mụ Béo quay sang phía ông chồng. Ngay lập tức gã đứng phắt dậy bước ra ngoài quán và mất hút. Một lát sau, đã thấy hắn quay trở lại. Theo sau gã là hai ả giang hồ vừa đi vừa cười rúc rích. Bước vào quán hai ả xà luôn xuống chiếu. Như không nén được Đức thò tay véo luôn vào mông một cô ả làm cô ả ré lên cười. Trong lúc đó, Tạ nâng ly rượu lên ấn vào mồm cô ả bên cạnh :
– Mộng Tuyết. Làm bậy một ly đi em!
Thị nâng ly rượu từ tay Tạ, ngửa cổ uống cạn một hơi. Đức vỗ vỗ hai tay vào nhau nói giọng khàn đặc :
– Hoan hô! chịu chới đó!
Rồi hắn quay sang cô ả thứ hai :
– Nào, Thủy Bình. Vô đi em!
Không hề kém cạnh, Bình cũng nâng ly rượu lên và làm gọn một hơi. Sau đó, ả cười phá lên sằn sặc. Kể từ phút đó, cả bọn nốc rượu cười đùa như đã hóa điên. Đức vẫn tỏ ra là đứa nóng nảy nhất. Hắn cởi phắt áo ngoài, để lộ bộ ngực đầy lông lá rồi ôm ngang Tuyết, bế thốc lên loạng choạng đi vào bụi cây phía sau quán….