Tôi và con sống trong ngôi nhà cũ. Chồng tôi rất thương con, anh thường xuyên ghé thăm và muốn dẫn con đi chơi vào cuối tuần. Điều này làm tôi cảm thấy an lòng. Nhưng trong những chuyến đi chơi đó, con bé con luôn mong muốn được sống với ba vì mẹ đi làm suốt ngày. Đó là điều tôi cảm thấy day dứt nhất. Nhưng công việc của tôi đang như vậy. Tôi không thể bỏ ngang được mọi chuyện.
Mọi chuyện ngày càng leo thang khi con gái tôi trở nên khó bảo. Nó nằng nặc được sống với bố. Tôi đã dỗ dành con đủ điều, nhưng với con chỉ có bố mới mang lại niềm vui cho nó. Nhiều khi cáu quá, tôi đánh nó, nó liền gọi điện cho ba. Cứ như vậy được ba tháng, anh ấy không chịu nổi, đành nối đàm phán với tôi về việc nuôi con. Anh ấy nói tôi muốn gì cũng được, nhưng hãy để anh được chăm sóc con bé, vì anh tin rằng mình có thể giúp cho con bé có một tuổi thơ lành lặn. Những công việc bận rộn của tôi có thể làm cho nó rơi vào trạng thái bất ổn về tâm lý. Anh nói, anh đưa cho tôi 2 tỷ đồng để lo cho công việc và mua sắm, bù lại anh sẽ nuôi con. Tôi suy nghĩ rất nhiều điều, trong đó cả về điều kiện của tôi và anh. Dù sao đi nữa, anh cũng có mẹ và có một bà chị già không lập gia đình, nếu con bé ở với anh cũng sẽ có những thuẫn lợi. Và con bé sẽ cảm thấy vui khi được sống cùng bà nội. Phần tôi, tôi cũng sẽ có thời gian lo cho công việc, đồng thời tôi cũng có thêm tiền để trang trải cho công ty và cuộc sống của mình. Tôi sẽ thăm con vào những lúc rảnh rỗi. Tôi đồng ý.