Tôi không bỏ được việc. Quan hệ nguội lanh dần. Tôi cũng có bồ. Những người đàn ông hào hoa đến rồi đi, tặng nhau những món quà, những bao thư tiền sau giấc ngủ trưa ở khách sạn. Mọi điều kết thúc. Rồi lại những mối quan hệ khác. Tôi dần dần thành người vô cảm trong tình cảm. Chúng tôi đến với nhau đơn giản là một quan hệ cần có nhau. Tin đồn về tôi cũng nhiều không kém khi trước. Nhưng lúc này chồng tôi không rộng lượng nữa. Tôi bị anh đánh từ nhà tới nơi làm việc, mỗi khi phát hiện tôi đi trên xe hơi của ai đó. Mọi thứ rùm beng hết cả lên. Công ty sản xuất chương trình truyền hình yêu cầu tôi hãy kiểm soát cuộc sống riêng tư, nếu để báo chí phát hiện và gây ầm ĩ thì sẽ buộc phải thay MC. Tôi về nhà, nói với chồng tôi, anh viết đơn ly hôn đi, em sẽ ký. Anh hãy bước ra khỏi đời em. Hai mẹ con em sẽ tự sống và xoay xở được. Chồng tôi viết đơn ly hôn nhưng đòi quyền nuôi con. Chúng tôi quyết định mọi chuyện ở tòa án. Ngoài căn nhà chúng tôi đang ở tôi được sở hữu, thì tôi đương nhiên được quyền nuôi con. Chồng tôi cảm giác đầy phẫn nộ. Nhưng chúng tôi phải tôn trọng mọi phán quyết của tòa án.