“Bác sĩ muốn biết điều gì, cứ hỏi cụ thể”, nó nói, đưa tay khoanh ngang trước ngực, tỏ vẻ bực tức.
“Tôi muốn biết về em. Quá khứ của em. Cảm giác của em bây giờ”.
“Cảm giác bây giờ à? Con đang bức xúc đó, được chưa. Cơ thể có sự đòi hỏi. Sinh lý mà, con gái mới lớn mà. Con muốn bác sĩ. Bàn tay của bác sĩ. Chỉ vậy thôi”. Vừa nói, nó vừa đưa bàn tay xoa nhẹ trên ngực. Cặp mắt nó xoáy vô trong mắt gã. Nó nói luôn: “Vậy bác sĩ có ngại không?”.
“Dung, em phải biết là điều này ngoài khả năng của tôi, dù tôi có muốn đi nữa”.
“Con biết bác sĩ muốn mà. Không phải những người đàn ông trung niên như bác sĩ ham thích con gái mới lớn lắm sao”.
“Ai nói vậy?”, gã hỏi.
“Khỏi cần ai nói. Đàn ông nào cũng vậy. Chỉ toàn là như thế”.
Thình lình, gã cảm thấy mình bị cuốn theo “trò chơi” của nó hồi nào không biết. Cuộc đối thoại trị liệu mà giống như cuộc tranh cải tay đôi. Gã vói tay định nhấn chuông gọi thư ký, “Tôi phải ngừng ngay tại đây. Em trở lại đây ngày mai. Được chứ?”.
“Vậy là sao? Hôm nay bác sĩ chịu thua à?”. Bằng một giọng truyền cảm hơn, nó nói: “Con cố gắng đàng hoàng nghen”.
Gã đưa mắt nhìn nó. Trông nó thật thơ ngây. Con bé đúng là có khả năng đóng kịch ghê gớm, có thể biến dạng nhanh như thế. Từ đen biếng sang trắng …
Gã rút tay về khỏi cái nút chuông.
“Dung, em mang giày lại đi, chúng ta sẽ tiếp tục”.
“Dung? Bác sĩ kêu em là Dung à?”, với giọng nhỏ nhẹ hơi sợ, nó lên tiếng.
“Vậy thì Trinh đó hả?”, gã hơi ngạc nhiên, ngờ vực.
“Chuyện gì vậy?”, nó nhìn xuống chân, “Giày con đâu? Ai lấy giày con rồi?”
Gã hơi lúng túng. “Trinh, em như bị thôi miên trong chốc lát. Em đá giày em ra. Thôi mang lại đi, rồi mình tiếp tục”.
Nó nhìn gã ngờ vực. Hơi sợ sệt, nó đưa cặp mắt ngây thơ nhìn gã chớp chớp.
“Mang giày bực bội quá”, với giọng trầm đục, nó thình lình cất tiếng.
“Dung? Em là Dung …”, gã há hốc nhìn nó.
“Còn ai khác ở đây”, nó trả lời.
“Trinh không biết em là ai à?”
“Dĩ nhiên cổ biết. Nó thường gọi con mà”.
“Tại sao đột nhiên em quay trở lại. Trinh đâu? Tôi muốn nói chuyện với Trinh, nếu như em đồng ý.”
“Trinh sẽ trở lại mà, bác sĩ đừng lo. Sau khi con được thỏa mãn thì chuyện gì cũng được.”
“Không được. Nếu là chuyện đó thì không được. Mình không thể làm vậy được”.
“Tại sao không? Đàn ông có quyền không chế con gái mà, sao không làm”
“Dung, em biết mà”.
“Bác sĩ thấy vóc dáng con ra sao? Nếu như mình làm chuyện ấy thì ai đâu mà biết? Con không nói, bác sĩ không nói …Không phải đàn ông nào cũng dấu vợ mình hành hạ các đứa con gái thơ ngây khác hay sao …”
“Em nói gì nữa đây. Bây giờ tôi muốn nói với Trinh nếu em cho phépø”.
“Bác sĩ coi … em không mặc quần lót. Bác sĩ không ngại chứ? Tối nào ngủ con cũng không được phép mặc quần lót. Riết rồi quen, bây giờ không thèm mặc”
“Khoan đã. Dung. Em làm gì vậy, mặc đồ lại đi. Nếu em không đàng hoàng … nếu như em cởi nữa thì tôi phải ngưng vậy. Hiểu chưa !”. Gã hơi lớn tiếng.
“Dạ hiểu. Bác sĩ làm con sợ … Rồi được.” Nó nhíu mày ranh mãnh đáp. Nó thừa hiểu là gã không bắt nó mặc trở lại. Nó chỉ kéo áo xuống che bớt đi phần thô thiển đi
Gã lấy hơi sâu trong lồng phổi, ngẫm nghĩ làm sao để tiếp tục vì cảnh tượng trước mắt gã chưa hề xảy ra ở văn phòng này.
“Nếu như em không đàng hoàng, bác sĩ có thể phạt em. Con nít nào cũng sợ bác sĩ mà”, giọng nó nhẹ nhàng cất lên cắt tan giòng suy nghĩ của gã.
Gã thấy hơi làm lạ, nhưng gã đã từng đọc qua một bài trong sách giáo khoa. Những người bị bệnh lưỡng tính thường là lúc nhỏ bị tình trạng ngược đãi, về thể xác hoặc tình dục. Đôi khi quá mức chịu đựng, thì nạn nhân sẽ nảy sinh một người khác trong cơ thể để gánh chịu bớt đi sự đau đớn đó. Có lẽ, nó đang nói cho gã biết điều gì đây mà chưa nói ra được. Hay là Dung là một đứa con gái nào đó do nó đặt ra để gánh chịu sự đau đớn dùm nó.
Gã trầm ngâm suy nghĩ, cố tình cho nó tiếp tục những gì nó muốn làm. Một điều làm cho gã thấy nhẹ nhỗm hơn là gã bắt đầu tin tưởng nó không phải trêu chọc gã, con bé rõ ràng mắc bệnh lưỡng tính.
“Người ta nói thương cho roi cho vọt. Con không đàng hoàng thì bác sĩ có thể phạt, hay đánh. Lúc nhỏ con hư lắm, thường không dọn dẹp nhà cửa nên ba mẹ hay phạt nặng, nhất là ba”, giọng nó nhỏ nhẹ một lần nữa.
“Đánh thì không dám”, gã trả lời, dù là trong một thoáng gã có nghĩ qua cái cảnh tượng đó sẽ ra sao nếu như gã cầm roi lên và nó đang nằm sấp. “Nhưng tùy theo tuổi tác đứa con nít mà dạy bảo, đôi khi làm quá lố sẽ thương hại tâm hồn nó”.
“Bác sĩ có con không? Sao bác sĩ rành cách dạy con vậy. Nếu con bác sĩ hư, bác sĩ đánh ra sao? Con thấy con cũng hư lắm. Bác sĩ cứ phạt con đi. Con muốn mà. Phạt con, đánh con, con thấy dễ chịu hơn. Nếu không, rồi con cũng tự hành hạ mình”.
Vừa nói, nó vừa bò xuống đất trong tư thế gần như nằm sấp xuống để chịu phạt. Gã lúng túng, nhưng cố định thần lại, nghĩ tới trường hợp lúc nhỏ nó bị ngược đãi chăng. Mà ai ngược đãi nó?
“Em có bị phạt hay bị đánh bao giờ? Ai đánh em. Hình phạt ra sao”, gã hỏi một cách kiên nhẫn, cố tình dằn lại hơi thở dồn dập.
“Nhiều lần rồi… Riết rồi quen. Đánh cũng có. Trói cũng có, bị bỏ đói hay như phạt nằm cũng có. Mới đầu khổ sở lắm, nhưng rồi thấy thích là khác”.
“Em nói phạt nằm là sao? Bắt không cho ra khỏi giường à?, gã hỏi.
“Không, phạt nằm thì mãi sau này mới bị, khi mẹ vắng nhà, ba hay phạt nằm”.
“Nhưng đó chỉ là Dung thôi, Trinh không hề thích những hình phạt này chứ?”, gã hỏi.
“Con không biết. Điều đó không qua trọng. Nếu nó thích bác sĩ thì nó cũng sẽ thích bất cứ điều gì bác sĩ yêu cầu? Kể cả phạt nằm”, vừa nói nó vừa cho mấy ngón tay đan đan ở dưới lai áo.