VN88 VN88

Bác chủ trọ cặc to làm tình cho tôi sướng quá

Ông không dám bóp. Hình như ông sợ một động tác mạnh bạo sẽ làm tan đi cái tinh khiết tuyệt vời của cặp nhủ hoa đẹp nhưhoa đào nở này. Ông mở mắt, thật gần, nhìn thật rõ. Ông thiết tha ân cần là thế, nhưng Cúc lại muốn ông mạnh bạo như anh Khang đã bóp chúng tôi, bú chúng tôi. Tuy vậy, chị vẫn sướng lâng lâng với lối chơi rụt rè, dè dặt này của chú. Đã bảo “rau luộc mắm nêm” thì nó phải khác với khoai tây, thịt bò chứ. Mà lối khoan thai của chú lại hợp với ngoại cảnh êm đềm ở nơi đây.

Khi chú ngậm vú chị để bú là lúc chị rên khe khẽ. Rồi ông cho tay dần xuống xoa lồn chị ở ngoài quần chớ không bạo dạn như đã cho vào trong như lần ông đụ tôi. Ông xoa lâu lắm. Cúc chịu không nổi, cam tay ông thọt vào bên trong. Bàn tay ôm, chạm vào chòm lông lồn dày rậm của Cúc, thì chị ưỡn lên. Hal bàn chân chị duỗi thẳng, triển gân các ngón, và chị tự tuột hết quần ra, nằm phơi lồn cho chú tôiha hồ sờ soạng. Bây giờ chị đã trần truồng. Chú sờ được ,một chút thì chị lật chú nằm ngửa ra và cởi hết đồ cho ông. Xong chl lên đụ ông ngay, vì không chịu được cái tà tà, chậm chậm của chú. Chị đụ như trời long đất lỡ. Như suốt mấy năm không hề đụ, đến nỗi chú tôi phải la trời thì đủ biết. Lần đầu tiên tôi nghe ông nói bậy:
– Trâu dày ngựa đạp tôi nè trời. Ai có dè 18 tuổi mà nó đụ long trời lỡ đất như vầy? Chết con cha mẹ ơi! Cúc ơi! Lồn con nhiều lông quá Cúc ơi! ối, đụ cho lâu nghe con. Đụ chừng nào gà gáy hãy ra nhen Cúc vừa đụ vừa nhìn xuống con lạch đẹp như tranh Tàu. Nó nhưtấm gương lớn soi bóng cả nền trời xanh ngắt. Những bụi dừa nước lao xao với gió. Những giây hoa lồng đèn, hoa mắc cỡ giăng giăng chằng chịt gần bờ nước.

Tiếng con chích chòe, rồi chèo bẻo kêu héo hon buồn xa vắng. Thỉnh thoảng chị nhìn tôi trong lùm tre như thầm cám ơn. Hai tay chị bóp mạnh đôi vú đẹp như tượng. Cúc say sưa tận hưởng, nhổm lên ngồi xuống liên tục, đều đặn nhưnhịp chày giã gạo. Một lúc sau, chú Hạnh nằm lên trên.

Ông trổ hết tài nghệ và kỹ thuật già dặn cho Cúc phải mê, để lâu lâu mời Cúc ra đây cùng hưởng. Chị Cúc sướng qua la oải trời, bấu, ngắt lưag ông. Chị Cúc trắng bao nhiêu thì chú đen đúa bấy nhiêu. Nhìn cảnh này tôi có cảm tướng như Cúc đang bị một tên Chà Và hãm giữa đồng.

Cả hai đều là xuất sư hảo hán nên trận đụ kéo khádài. Hình như cả 40 phút chứ không ít. Rồi Cúc la lên:
– Chú Hạnh ơi, con muốn ra. Chú ra với con đi. Ra trong lồn con mau đi. Con đợi nè.. ối con không…
không đợi nổi:.. Con ra trước nhen! Đó anh Hạnh ơi.
Em… ra, ối nắc tiếp đi…

Tôi biết khả năng của chú Hạnh. Nên ông cứ nắc tới mặc dù Cúc đang ra. Cúc nhắm mắt, soải tay ra, mềm nhũn như con cá ươn. Chị thở mệt nhọc, để nghe chú tôi còn tấn công và những cú nắc dữ dội hơn. Ông không cần ngưng để lau cho lồn chật hơn. Ông tận hưởng của lạ ngàn năm một thuở. Chết đi sống lại biết có một lần nhưthếnày nữa không. Ông lật nghiêng Cúc qua một bên, vất chân chị lên vai và đụ xéo Tôi không nghe Cúc rên hay la gì nữa. Chị mặc sức cho chú muốn làm gì thì làm. Mồ hôi chị cũng vã ra ướt hết ngực, vai, trá n. Như vậy không phải chị mặc tình cho ông đụ. Mà chị đang hưởng. Không la là vì chị mệt. Còn sướng Cúc vẫn sướng.

Rồi ông bắt chị chổng mông đụ kiểu chó. Hai tay ông vừa bóp vú, vì~a đụ phạch phạch vào mông đít Cúc. Lúc hoàng hôn, Cúc la lên để ra một lần nưa, một mình. Chị ôm cứng chú lại và xin ngưng và lấy áo đắp lên vì lạnh.. Chú rút cặc ra, nằm ngắm Cúc thiếp ngủ. Ông lấy mền đắp cho Cúc ấm, rồi mặc quần áo ngồl vấn thuốc hút, nhìn đêm đang òa phủ vạn vật. Tôi bò ra, ngồi cạnh, hôn chàng một cái thật nhẹ, cảm phục trong khi chị Cúc ngủ ngon lành.

Sau hôm đó, Cúc cứ mượn tôi đưa “chàng” ra bờ lạch. Tôi thì hầu bác Ba. Cúc hầu chú Hạnh. Của lạ thì mới sướng. Cũng như Vĩnh thích đụ bác Loan, trong khi Khang say sưa túy lúy với thím Hạnh. Cuộc đời coi vậy mà cũng khó sống. Tự do như chúng tôi mà vẫn phải có điều kiện gì đó mới vui, mới hạnh phúc. Giống như Vĩnh. Chàng đã đêm ngày được giai nhân Loan hầu hạ như hoàng tử. Vĩnh muốn gì được nấy, vậy mà chàng cũng làm cho bà Loan đôi khi khóc nức nỡ vì ghen.

Mới nghe, tôi không tin. Vì ngoài việc giàu có, tiền của như sông núi, ngoài cái sắc đẹp chim sa cá lặn, bà Loan còn trong tay bao nhiêu quyền lực. Muốn bắt ai, bỏ tù ai, kể cả việc giết người, bà đều thừa sức làm được. Vậy sao bà phải bó tay trước Vĩnh? Bộ ngoài Vĩnh ra, bà không còn tìm được người thứ hai “oanh liệt” như thế sao? Đúng như thế. Khi đã yêu ai rồi, thì mình trở nên mù và điên. Như tôi vừa nói ở trên. Nằm giường Hồng Kông đụ không khoái hơn nằm trên cỏ hay sao? Vậy mà chị Cúc mê. Đụ một giai nhân như bà Loan không khoái sao mà phải say mê một bà nhà quê đã ba con như thím Hạnh? Vậy mà Khang mê. Còn tôi? Cái gì bắt tôi yêu chú Hoành giữa lúc tôi chỉ cần búng nhẹ ngón tay là có cả hằng tá thanh niên quỳ xuống xin được yêu tôi. Nhất là khi tôi trở thành chủ nhân ngôi biệt thự sang trọng hai tầng, mới cất? Đôi khi tôi tự nghĩ, chắc chắng còn al thay được chỗ đứng của chú Hạnh. Tại sao? Tôi không biết!

Và bà Loan đang ngập chìm vào cái vòng không biết đó. Bà đang mù và điên với tay kép nhí Vĩnh. Cũng tại bà ! Những lần đi hội hè, tiệc tùng, không khi nào bà quên dẫn Vĩnh theo. Thiên hạ thắc mắc thì bà cũng thành thật khai thiệt hết cái biệt tài hiếm có sức dẻo dai vô địch của Vĩnh. Cho nên dần dà mấy nữ chúa dâm đãng mò đến tìm riêng Vĩnh, hẹn chàng để thỏa mãn mây mưa. Trong số đó, có các bà An Lập chủ tiệm hột xoàn, bà Minh chủ rạp hát bóng ở Cần Thơ, bà Vân chủ một dãy phố lầu ngoài chợ Huyện v.v… Mấy bà thuộc loại dâm sư. Vậy mà gặp Vĩnh một lần là mê mệt theo chàng, si chàng như Trụ Vương mê Đắc Kỷ ! Đúng là cái miệng hại tấm thân, bà Loan chỉ còn nước năn nỉ. Nhưng Vĩnh vẫn ngựa phi đằng xa !

Vĩnh kể, trong số những con thiêu thân dâm đãng theo chàng, có bà Ngọc Lệ, vợ một thầu khoán nổi tiếng ở Rạch Giá. Ông này giàu ghê gớm nhưng lại liệtdương. Ông chấp nhận cho bà Lệ ngoại tình, miễn sao đừng bỏ ông là được. Cho nên trong thiên hạ, có ai nổi tiếng đụ hay, là bà tìm tới bằng mọi giá . Nên gặp Vỉnh rồi, bà ở lì trong làng tôi, lín lút hcn Vình, cho tiền Vĩnh, để đụ Vĩnh. Vĩnh đụ bà này không phải vì bà cho chàng nhiều hột xoàn mà vì chàng yêu bà, dù bà già và xấu hơn bác Loan. Đấy cái khốn nạn của cuộc đời là ở chỗ đó ! Bà Loan có hỏi Vĩnh tại sao? Vĩnh trả lời:
– Thì cũng như em bỏ Khang, một kép đẹp trai như tài tử, để yêu anh, một nông dân xấu xí, nghèo khó !

Thật ra thì chính Vĩnh cũng không hiểu sao lại có chuyện trái cựa nhưthế. Thấy bác Loan khóc vì ghen, anh cũng đau lòng. Nhưng rồi Vĩnh vẫn hẹn hò với bà Lệ.

Mà nơi hẹn của hai người lại là một căn phòng trên gác biệt thự của tôi. Tôi tò mò muốn biết biệt tài của bà Ngọc Lệ, nên có theo dõi để tìm hiểu.

Một hôm, khoảng một giờ chiều, bà Lệ mò tới. Tôi rót nước mời bà và bắt chuyện làm quen:
– Anh Vĩnh cháu có dặn là bà đến thì mời bà ngồi chờ. Anh sẽ về ngay. Mời bà dùng nước.
– Được Cô để tôi tự nhiên. Bà nói.

VN88

Viết một bình luận