Chú cứ hôn. Ông sợ dứt nụ hôn, ông phải bước thêm bước nữa, hoặc hạ tay hành động táo bạo chăng? Tôi không biết là bao lâu, nhưng phải nói là lâu lắm, nụ hôn. Bóng chiều đã ngã. Nắng dịu xuống. Những vành mây trắng vàng đã hiện rõ trên nền trời xanh trong, có chút gợn mây trắng xa xa. Gió trở lạnh lạnh. Một chân chú Hạnh gác qua hai bắp đùi tôi Rồi đầu gối của ông cà nhẹ mu lồn tôi. Đó, đó là bước mở màng loạt tấn công dữ dội trên thân thể non tơ của tôi. Nếu tôi không co chân vì cơn nứng dữ đang hành hạ, nếu tôi không ểnh (dù rất nhẹ) cái đít lên để hưởng ứng sự cọ xát của cái đầu gối oan nghiệt kia, thì có lẽ (có lẽ thôi) mọi việc đã chỉ có nụ hôn, mà thôi. Đằng này, tôi đồng lõa, cầm tay địch, đưa đường dẫn lối, vào chiếm bộ tham mưu. Thì sao còn trách cứ chú Hạnh? Mà đâu phải bây giờ. Từ lâu lắm rồi, lần đầu được ông cõng, tôi đã cà mạnh vào mỗi lần ông bước, xốc tôi lên, xuống.
Nữ thập tam, nam thập lục. Có lẽ vì thế mà chú đã phải nhẫn nại đợi đến bây giờ? Rồi, trời ơi! Tôi nghe bàn tay ông sờ rất nhẹ lên áo toi, nơi cặp vú non đang săn cứng. Ông hôn tôi tiếp tục để đo lường phản ứng của tôi, và cũng để dùng lưỡi, đưa trọn tôi vào con đường ham yêu xác thịt. Vừa đánh vừa đàm là thế Giả dụ tôi có không chịu thì miệng mồm đâu nữa mà la?
Mà la cái gì nữa, khi nhất cử nhất động của ông, đều được tôi đón nhận, hoan nghênh? Nó không thô bạo, tàn nhẫn như kẻ hiếp đâm. Nó êm đềm, điềm đạm mới ác chứ. Tôi nghĩ là toàn bộ lông tơ của tôi nơi hạ bộ đều chổng ngược lên cả rồi. Vì nó bắt ngứa ngáy khó chịu. Hai bắp vế cạnh lồn thì chèn chẹt nước lồn. Và còn gì nữa nhỉ? Tôi không biết. Chỉ nghe bàn tay ông mở một nút áo, cho tay vào trong cầm nhẹ vú tôi. Hơi thở tôi dồn dập. Tôi lại run. Không phải vì sợ mà vì hồi hộp chờ. Chờ một cái gì đó không bict, sắp xảy ra vì dại lắm.
Tôi nghe bàn tay ông bóp nhè nhẹ. Trái tràm nơi vú tôi cũng bắt ngứa ngáy khó chịu. Tôi chỉ mong ông bóp mạnh đi, thật mạnh cho tôi đã cơn dâm. Sao lạ nhỉ? Bàn tay đàn ông khi sờ vú mình thì mình cũng sướng hệt như khi họ sờ lồn. Nhưng chú bóp quá nhẹ Tôi muốn gỡ môi ra để bảo ông hãy mạnh dạn hơn, mà không sao gỡ được.
Ông bám chặt như con hào bám vách đá. Rồi hai nút, ba nút, bốn nút áo. Hai vú tôi phưi ra giữa buổi chiều đang xuống. Thấy tôi lạnh vì nổi ốc trên da thịt, nên chú nằm hẳn lên ấp tôi. Lúc đó, tôi nghe vật gì cưng cứng cà ngay hạ bộ của tôi. Ông to con là thế nằm hẳn lên tôi, mà tôi vẫn còn nghe như ông nhẹ cân quá. Tôi muốn ông đè mạnh hơn. Có phải vật cứng đó là cặc ông đã phọt chất hồ loang loãng, sền sệt trưa hôm qua không? Tôi rùng mình và tim khua trống liên hồi. Còn gì nữa sẽ xảy ra? Chú đang trườn lên, tuột xuống dọc lồn tôi. Thật êm ả nồng nàn. Sao lại để nguyên quần áo như thế mà trườn hả chú? áo tôi đã bật tung ra. Môi ông xuống hôn nhẹ vú tôi, rồi ngoạm vào bú thật ngon.
Tôi nghe tứ chi đang nhảy múa. Từng tế bào tôi sắp phực lửa. Tôi nhưnồi nước sôi trên lò. Tôi muốn, tôi muốn, tôi muốn hết, muốn được tất cả. Và đó, chú cho tay xuống tuột dần quần tôi. Ông trở lại nằm trên nền cỏ. Quần tôi xuống dần cho đến lúc qua khỏi đầu gối, thì chính tôi tự rút hai ống chân ra, dang hai bắp vế chờ đón bàn tay ông đến tham gia. Tay ông xoa nhẹ mớ lông măng mọc lưa thưa trên
mu lồn tôỉ. Tôi suýt tắt hơi. Hơi thở tôi không còn bình thường nữa. Nó đứt quãng nhiều lần khi ngón tay định mệnh của ông cà nhẹ giữa hai mép lồn ướt nhẹp. Ông vẫn bú vú tôi trong khi ngón tay chẳng ngừng nghỉ mài nhẹ hai mép lồn. Rồi cái gì cho tôi can đảm, đã đẩy đưa bàn tay tôi nắm cặc ông. Trời đất thánh thần ơi? Chú ơi. Cháu cho hết đó. Hãy ra quân gấp đi chú ơi!
Tôi hồi hộp nói thế mà chú Hạnh cứ chầm chậm, chậm đến độ bực mình, cứ dùng ngón tay thiên thần tẫm ướt nước lồn tôi đang tiếp tục ứa ra như mạch suối
– Chú ơi! Con chịu hết nổi rồi chú ơi!
– Con muốn gì?
– Con muốn… con muốn…
Tôi chỉ nói có thế trong khi tôi bóp mạnh cặc ông. Dĩ nhiên ông biết tôi đòi đụ. Dĩ nhiên rồi, còn chối cãi gì nữa. Nhưng ông bà đất nước ơi! Ông tuột dần quần ra trong khi dúi cái miệng ông vào liếm lồn tôi một cách tự nhiên, và bạo dạn. Không gì diễn tả nỗi cơn sướng tuyệt vời đang xảy ra.
Càng về chiều, gió càng trở lạnh. Chiếc lưỡi ông nóng ấm đang liếm cửa mình tôi. Rồi tôi giật nẩy lên khi ông ngậm cả hột le vào bú. Tôi rên sung sướng mà mắt mờ hết không còn nhìn thấy gì nữa cả Cũng lâu như lần ông hôn tôi, lưỡi ông đánh nhẹ trên đầu hột le tôi. Và… thình lình, nó đâm sâu, thật xa vào cửa mình. Tôi nắc lên một tiếng, ểnh mông đít cong lưag, ngước đầu lên phía trước, để đón nhận, lần đầu, cái đụ đầu đời chú tôi đã tặng bằng chiếc lưỡi cứng ngắt.
Để cái lưỡi sâu trong đó một lúc lâu, ông lại rút ra, rồi đút vào. Tiếp tục làm đều đặn như thế cho đến lúc trời hơi sẫm tối. Hoàng hôn ở đồng ruộng thật thần tiên. Tiếng ếch nhái, ểnh ương, đồng loạt vang lên nhưthứ âm nhạc buồn bã. Rồi, trời tối hẳn, cũng là lúc chính tôi lôi ông lên, nằm ngay ngắn như lúc nãy, tôi không thấy, mà chỉ nghe cặc ông cà lên xuống cửa lồn tôi. Và tôi bảo:
– Đụ con đi. Nhanh đi. Chịu hết nổi rồi. Mau!!!
Nó tiến vào, rất chậm, chắc nịch, ứ hự, lút hết. Vì tôi cảm thấy lông dái của ông cà sát mu lồn tôi. Tôi nín thở, bậm môi, im lặng. “Thằng bé ” bắt đầu đâm sâu, rút ra, nhịp nhàng, trong khi tôi nín hết để nghe lồn bung lên cơn sướng tuyệt cùng.
Như thế là đụ. Như thế là cặc vào lồn. Bấy giờ tôi mới biết thế nào là sung sướng khoái lạc thực sự với con cặc ngưừi ta. Nó không giống cành mận tôi cà hôm qua. Nó không giống chỏm nhọn chiếc gối ôm, và cũng khác với ngón tay tôi. Chú Hạnh tăng dần nhịp nắc và hỏi thì thầm:
– Cháu có kinh lần nào chưa?
– Dạ có, mới hết được hai ngày!
Ông nắc mạnh. Càng mạnh tôi càng thích. Tôi cứ tưởng nó phải đau đớn lắm. Nhưng không ! Đụ mà không mạnh bạo như thế thì lấy gì làm sướng. Mặc kệ gió lạnh. Tôi hơi mở mắt để nhìn sao trên nền trời xanh biếc. ánh sao đã dội xuống trần gian thứ ánh sáng mờ ảo, dìu dặt. Tôi mê man với cái đụ mà tử lâu lắm, tôi ước mơ. Rồi tôi ra. Chú ra tiếp theo. Lồn tôi ướt nhẹp hai thứ nước. Gỡ nhau ra, hôn nhau đã đời, xong chú cõng tôi về nhà lúc cả nhà đang ăn cơm. Không một ai hoài nghi gì cả. Chú nói dối dẫn tôi qua nhà Tám Trang nhậu, lỡ bữa nên về tối. Không ai nghĩ chúng tôi đã đụ, bú, sờ mó từ bốn giờ tới bảy giờ.
Tôi ăn cơm xong ra giếng tắm gội, xong vào giường nằm tràn ngập suy nghĩ miên man về buổi chiều đẹp như thơ. ở hạ bộ vẫn còn lâm râm nỗi sướng tuyệt cùng. Cơn thèm vẫn còn đó. Nó đứt ngang vì trời tối. Nếu không, bây giờ tôi vẫn còn ngập chìm với khoái lạc. Tôi muốn nữa, mà ở đâu có? Trăn trở mãi, làm nhàu nát mền gối để tìm giấc ngủ mà chẳng được. Cho tay vô xoa nhẹ mu lồn như để vỗ về nó cố đợi đến mai. Nhưng lửa vẫn hực, sôi nóng, cho tới gần sáng tôi mới thiếp đi vì quá mệt. Khi tôi dậy đi học thì chú đã ra đồng từ sáng sớm. Suốt buổi học, tôi bị phân tâm, lo ra. Cứ quanh quấn với nình ảnh các bụi tre, con lạch mọc đầy dừa nước, những con vịt trời, những cụm ỉúa chín tới. Mau đi, nhanh đi cho trống tan học vang lên để tôi được ông đến đón, cõng về… Trống đánh, tôi gom tập chạy tung ra.
“Chàng” đã đứng đó tự bao giờ, mặt cười hớn hở. Dẫn tôi đi ra cổng trường một khúc như thường lệ là tôi thót lên lưng ông bắt cõng. Tôi nhỏng nhẻo có, mà nứng lồn cũng có. Chú cõng tôi đến quán bà Nhâm cho ăn tô bún vịt xáo măng, uống trái dừa tươi rồi mới cõng tiếp đi về. Ngồi trên lưng tôi dễ thì thầm tâm sự hợn với ông:
– Đêm qua chú ngủ được không? ‘
– Thức suốtđêm. Chỉ mong trời mau sáng để được cõng cháu.
– Cõng con haý lại ra bờ lạch như chiều qua?
– Ới! Chú định nói như vậy, nhưng sợ con không đồng ý…