VN88 VN88

Bác chủ trọ cặc to làm tình cho tôi sướng quá

Vĩnh vẫn hôn lông lồn, một chòm lông mà từ nhỏ anh chưa thấy. Màu nâu đen, óng mượt, đẹp quá. Bực mình, bà Loan ưỡn lồn lên, nhấn mặt anh vào đó Vĩnh đã đánh trúng huyệt bà Loan. Anh cố tâm làm cho bà thèm chết lên được để tự bà đưa anh vào thủ đô, chớ anh không cần phải đánh chiếm. Lại tung lưới ra, quét hai bên bẹn. Anh lang thang, tà tà dưới lỗ đít, trên rốn trong khi bà cốnhận đầu anh lần nữa vào miệng lồn đỏ au, toang hoác. Lúc đó Vĩnh mới ra quân. Anh đánh thật nhẹ hột le. Hai ngón tay banh căng thật nhẹ hột le ra, đầu lưỡi đánh thật nhẹ rất êm vào cái lỗ nhỏ nhưkim. Bà lồn bật người lên rung động. Bà nghiến răng trèo trẹo. Miệng ứ những tiếng thê thlết như bị siết cổ. Bà cố mở mắt nhìn Vĩnh mà không sao mở được. Vĩ nh ân cần, chăm chỉ đánh phá có chỗ đó. Đánh cho tan hoang, cho vườn không nhà trống, cho không còn tên nào thoi thóp, để bà Loan một lần nữa nhận miệng Vĩnh vào lỗ lồn. Nước đã tràn ra ướt nhẹp. Lưỡi Vĩnh thênh thang đưa vào, kéo ra, móc cái mồng đóc bà như đã móc thím Hạnh đêm qua.

Mỗi cái Vĩnh móc, bà Loan thất thanh gào thét. Anh lại chăm bẵm làm có một công tác đó cách nhẫn nại, bền bỉ. Và thật lâu, lâu lắm, bà Loan tự tay kéo Vĩnh lên, cầm cặc anh cắm sâu vào đụ. Bà không cần Vĩnh nắc. Bà tựhẩy cái đít lên liên tục, tự đụ, tự thỏa mãn, trong khi mười búp măng ngọc ngà, móng đỏ cào cấu vai Vĩnh, có chỗ đã rướm máu. Rồi tiếng nhạc cũng chìm, tiếng máy lạnh mất luôn, còn lại tiếng bà Loan thảm thiết kêu gào toàn những chữ Vĩnh ơi! Vnh ơi! ! ! Hồn bà phiêu bồng nơi non cao gió mát. Thân bà tan như xác pháo. Những giọt mồ hôi rịn ra thêm, rơi xuống thấm ướt tấm ra giương trắng tinh. Bà há miệng ra thở. Đợi khoảng 10 phút, mọi sự trở lại bình thường, Vĩnh để nguyên cặc trong lồn bà, nắc tiếp, đụ tiếp. Bà đã mở mắt được, nhìn Vĩnh thán phục. Bà mà đụ thì cả Hoành lẫn Khang cũng phải ứa máu. Nói chi tới tên nhóc Vĩnh. Vậy mà… .

Bà nằm đó nghe Vĩnh trổ nghề, xua quân vào dẹp thành. Ban đầu thì bà có vẻ bình tĩnh vì mới ra xong. Sau 15 phút, sự cọ xát đều đều của hai vật bắtđầu bốc nóng, và nhiệt điện bừng lên. Lồn bà bắt đầu tê tái Bà ôm Vnh đụ theo nhịp nắc đều đặn, êm đềm. Rồi dần lên, thôi thúc tàn bạo. Hai bắp đùi thon trẩng của bà chổng lên không, ôm quấn nửa người Vĩnh. Vnh nắc dữ dội, đôi vú bà rung theo. Tay bà lại cào cấu vai Vĩnh. Và bà lại thất trận lần nữa sau khi đã bung ra cửa mình một loạt nước bắn từ tử cung.

Bà lại thở, lại ngất ngây, mê man, tàn tịch. Giữ lời hứa, Vĩnh lại nhồl thêm đại bác vào thành. Lần này, chàng mới nắc được dăm cái, bà Loan đã nhóm mình dậy, ôm chặt Vĩnh và năn nỉ:
– Thôi mình. Em phục rồi. Biết tài rồi. Cho em…nghỉ!

Vĩnh nằm đó, xem bà nhắm mắt “qua đời”. Bà chết lịm đi hết lO phút. Mười phút vô tri vô giác. Hồn về cõi nào xa xăm lắm, mù khơi lắm… Bây giờ chàng mới có thì giờ dùng mũi hôn hết cái đẹp của bác Loan ngọc ngà, sang trọng, thơm lừng hương dạ lý Nơi nào của bà cũng thơm, thơm mùi ngọt và quyến rũ chết ngất.
Bác Loan để cho thằng 18 muốn hôn, muốn hít, làm gì đó thì làm. Bà nhắm mắt tìm giấc ngủ hồi sinh. Vĩnh ôm bà, nằm yên. Tôn trọng giấc ngủ của bà sau hai lần rã rời, tan loãng. Đã giấc, bà thức dậy nhìn thấy Vĩnh vẫn còn ôm cứng bà. Bà quay qua ôm lại Vĩnh:
– Anh, chồng của em ơi! Người yêu của em ưi! Anh xứng đáng hưởng những gì em có. Anh về ở với em luôn nơi đây. Anh hơn anh Hoành và Khang xa lắc Anh phải ăn mặc sung sương, không phải làm nông dân nghèo khốn nữa. Anh ở bên em hằng phút, từng bước nhen.

Từ sáng hoàng đạo hôm đó, Vĩnh nghiễm nhiên là người tình thứ ba của bà Loan. Không nói nhưng Hoành và Khang mừng thầm. Vì hai người sẽ đỡ đi gánh nặng trầm kha, để có thì giờ qua nhà tôi tìm Sen, tìm thím Hạnh.

Thỉnh thoảng, Vĩnh vẫn về “thăm” thím Hạnh. Việc này hình như bà cũng chẳng cần thiết nữa. Vì Khang, người yêu của bà, sáng nào cũng tìm đến, trong khi bác Loan đang mây mưa với Vĩnh.
Số tiền bạc của bác Ba cho tôi đã quá nhiều.. Thím Hạnh bán bớt và cất lên ngôi nhà hai từng, mái ngói, năm phòng ngủ, vào năm tôi lên 18. Tôi là chủ nhân ngôi biệt thự hai tầng đó Cả nhà dọn sang ở đó . Cho mướn ngôi nhà tranh cũ và cho họ làm thuê tất cả đất đai, rẫy ruộng của chú Hạnh. Chú chỉ còn làm rất ít, cho lấy có Vĩnh cũng mang về gửi thím Hạnh khá nhiều của cải của bà Loan tặng. Tự nhiên tôi và Vĩnh trở thành giàu có chỉ vì cả hai chúng tôi là “thợ làm tình” tuyệt vời.

Với lại không chia xẻ với bọn tôi, hai bác chầng biết để của cải ở đâu cho hết. Bây giờ thì Vĩnh nghiễm nhiên là “ông Loan”. Đi đâu, ở đâu, ăn đâu, bà Loan đều có Vĩnh ở một bên. Những lần bà đi cần Thơ hay Sài Gòn mua hột xoàn đều có Vĩnh, một chồng nhí vừa là tên hộ tống. Bà công khai, chầng còn úp mở, với niềm hãnh diện là khác.

Bác Hoành và Khang bây giờ là “sĩ quan trừ bị”. Gọi thì trình diện. Không thì bác Hoành quấn quít với Sen, Khang đắm đuối với thím Hạnh, tại nhà tôi, trên gác. Từ ngày Vĩnh chính thức là “chồng ” của bác Loan, anh vẫn đôi khi vẫn “thăm” thím Hạnh lúc giữa đêm. Điều này trở nên không cần thiết lắm với bà, vì bà đã có thuyền mới: Khang.

Bà Loan say mê Vĩnh bao nhiêu thì thím Hạnh cũng thế với Khang bấy nhiêu. Rõ ràng bụt nhà không thiêng. Phải là vịt Xiêm, gà Tây, lạp xưởng Hồng Kông, quần jean Hoa Kỳ thì mới đúng điệu. Còn An Nam ta thì xoàng. Cách có một hàng rào bông bụt, mà Vĩnh vọt qua cửa khẩu bên kia, anh thành bảo vật của bác Loan, bên nây, Khang thành kho tàng vô giá của thím Hạnh. Còn tôi là cục cưng ngàn vàng của bác Ba, trong khi ba đàn ông: chú Hạnh, Sâm, Vĩnh xem tôi như “cái lỗ ” tầm thường. Như anh Khang ôm lồn thím Hạnh hôn hằng giờ không chán. Trong khi chú Hạnh chẳng còn “lên” được khi nhìn lồn đã sanh ba đứa con của vợ. Điều này rõ ràng tôi không hiểu. ít khi tôi nghe một người nói: “Dao nhà vẫn bén hơn” như bác Hoành đã nói về Sen. Ngồi trên nhung gấm. Nằm trên thân ngà. Bác Hoành vẫn nhớ cô gái ở trọ lS, ngày ngày chèo xuồng vớt củi, hál ngó sen sinh sống. Vậy thì khó định nghĩa về tình yêu quá. Cho nên ai hỏi yêu là gì? Chẳng ai trả lời được. Nói như Khang đã nói với thím Hạnh, nghe có lý nhất: “Tại sao anh yêu em à? Anh không biết. Vì chính anh không biết tại sao nên anh yêu em. Hãy cứ như thế, nguyên bổn như thế, không thêm, không bớt, để anh được yêu. Vì… khi đã phân tích được tại sao chiếc bánh đó ngon, thì chiếc bánh sẽ không còn ngon nữa.”

Cũng như trong tất cả đàn ông đã gần gủi tôi, tôi chỉ yêu thật tình có mỗi chú Hạnh. Tại sao? Tôi không biết. Tại chú không có thân thể đẹp trai như Khang, không có vòng vàng tặng tôi sau mỗi cơn mây mưa như bác Ba. Và tại, tại, tại. Không phân tích được chiếc bánh ngon đó, nên tôi đã yêu.

Một lần, mùa đông. Ông lên trương đón tôi đi học về. Qua khúc đường làng ngập nươc ruộng, ông đã cõng tôi trên lưag. Mu lồn tôi trịn trên lưag ông thật sát cho tôi không biết bao’ nhiêu cảm giác lạ lâng lâng. Qua khúc ngập nươc rồi, chú vẫn cứ tiếp tục cõng tôi. Hai chân tôi tréo tru”ớc bụng ông cho người tôi sát người tôi vào lưag ông hơn, cho vú tôi, dù rất bé, cạ vào vai ông, nghe rất rõ. Hai tay ông, tréo ra sau, bợ đít tôi. Ai đó có thấy thì họ chỉ nghĩ rằng, người lớn thương trẻ con thì cõng, giản dị! Nhưng, coi vậy mà không phải vậy. Vì những lần ông đụ tôi ngoài gốc nhãn nửa đêm, trăng mờ, ông đã thành thật thú tội: Chú cõng con, vì không còn cách nào được gần thân thể con sát vào công khai như thế cả. Nên tôi có thói quen bắt ông cõng dù trời nắng ráo, để… để bộ sinh dục của tôi được cà trên lưng ông.

Có sao tôi nói vậy. Tôi thích sự thật, tôn trọng sự thật Tình yêu đầu đời của tôi đã xảy ra sau những lần cọ xát như thế, trên những quãng đường làng vắng, mùa mưa, cũng như mùa khô. Đã lớn mà còn bắt chú cõng thì phải hiểu rằng tôi dâm quá. Lúc bấy giờ, tôi cứ mong cho con đường làng dài hơn, nước ngập nhiều hơn, hay mưa đổ xuống thật nặng hạt, để chú đưa tôi vào trốn ở một chòi canh bắp, một miếu hoang, một gốc đa, và biết đâu cái không khí lành lạnh hoang vắng đó sẽ…

VN88

Viết một bình luận