VN88 VN88

Bác chủ trọ cặc to làm tình cho tôi sướng quá

Nhìn chiếc nhẫn bóng loáng trên ngón tay, thím hỏi:
– Sao anh yêu em quá vậy?
– Tại vì em đáng yêu. Với lại không biết tại sao em đáng yêu nên anh đã yêu. Vì khi đã phân tích đích xác những thứ làm cho chiếc bánh ngon, thì chiếc bánh sẽ không còn ngon. Em hãy cứ như thế, nguyên bản như thế, đừng thay đổi gì hết. Hãy là chiếc bánh ngon mà anh không thể nào phân tích được tại sao. Nó sẽ làm anh thèm, chảy nước miếng mãi, thì anh sẽ còn đến với em, dù không hẹn, dù phải chết, và dù anh ở thật xa, cách em.

Thím run từng sớ thịt, từng sợi lông dù không hiểu hết những gì Khang vừa nói có vẻ triết lý quá. Bà lờ mờ là Khang có yêu bà. Chiếc nhẫn quý giá này, trận làm tình lạ lùng vừa rồi trong yên lặng. Còn gì bảo đảm hơn, xác quyết cách hùng hồn hơn tình yêu của Khang. Và, cũng lần đầu tiên, thím thấy, im lặng là phút nói nhiều hơn là gào thét. Thím và Khang vừa ra nhiều và thật lâu trong nhau. Đó là điểm cao độ của làm tình. Nó giải quyết và kết thúc những ham muốn, nhưng tuyệt cùng khoái lạc, đã đành.

Nhưng vừa rồi, thím thấy khác, khác hẳn những lần trước đây với chú Hạnh, với Vĩnh, Sâm và Hoành. Rồi thím xuống, cong lưng dùng lưỡi lau khô cặc Khang. Bà uống từng ngụm vào ruột, vào lòng. Bà muốn khí của Khang phải hòa với máu bà, chạy khắp châu thân. Lau xong, cặc vừa khô, nó đã ngóc đầu dậy đòi đi “chiến đấu. ” Giống hệt sáng qua. Chỉ khác lần này thím không ngăn Khang, mà tự động nằm sát xuống, vuốt ve “chú bé ” trắng hồng, hôn bằng mũi, áp nó vào trán, vào mắt, vào tóc, trước khi ngoạm sâu tận đốc họng, bú tận tình cho Khang dẫy dụa, quằn quại, cũng trong im lặng.

Tôi đã quá. Tôi sướng quá. Lại một bài học thâm trầm nữa. Đụ trong im lặng. Nó giống như rít một hơi thuốc lào, không nhả khói, hớp tiếp một ngụm nước trà, ém nó lại. Khói tỏa rất nhẹ, rất êm, rỉ rả ra mũi, ra miệng. Người ngậm khói, mắt nhắm phi lên tận chín từng mây. Thím ăn một bữa cặc đầy thi vị và ngon lành nhất từ trước tới giờ. Thím ăn mà mắt liếc nhìn Khang dẫy dụa theo từng chiêu độc đáo thím tung ra. Như khi lưỡi bà quét mạnh ở khe giữa hòn dái và bắp vế, hay sợi gân từ lỗ đít lên hòn dái, hay ngay lỗ đít, thật sâu. Khang chỉ ứ lên một tiếng rấtnhỏ. Nửa thân người chàng giậtbắn lên, hạ xuống. Chàng kéo đít thím gần lại đòi bú, mà thím vờ khép hai chân lại. Chàng dùng sức dang hai đùi bà ra, chui cái đầu vào đó trả ơn. Cả hai lại rung động, quấn nhau, lăn lộn thật lâu trưức khi bà lên nằm hẳn trên Khang. Cặc chàng vào lồn bà lúc nào không biết. Họ chẳng đụ, yên lặng nằm đó lắc lư, gắn môi vào nhau thưởng thức những tuyệt tình, thay vì phải diễn tả bằng lời nói, thì bằng động tác, thịt trong thịt, môi trong môi, rất sát, cho nhau.

Đồng hồ trên tường đã hơn 12 giở. “Chiến chinh” vẫn còn dồn dập trên nền đất, không chiếu, không gối, không chăn. Nó đúng nghĩa là xác thịt phụng sự xác thịt. Suốt buổi làm tình, tôi không nghe ai nói một lời, mà họ hiểu phải làm gì, cho nhau sướng đã nư tràn ngập.

Đói bụng quá.. Tôi mò ra bếp ăn vội hai chén cơm, không quên bắt cho thím nồi nước nóng để lát nữa đây bà có khắn ấm mà lau. Khang hỏi thím:
– Có ai biết mình đụ nhau không?
Bà bảo:
– Không. Nhưng khi cả nhà thấy em đeo chiếc nhẫn hột xoàn quý giá này, dù không ai hỏi, em cũng sẽ khoe tình mình đẹp như thơ.

Khang trang trọng nói với bà:
– Vì lới hứa, chắc chắn anh sẽ tìm cách cho Vĩnh gặp bà Loan một lần. Anh hứa như thế vì bả đã biết Vĩnh là một trong “Tứ Nhân Bang” của tổ quỷ ngày xưa Cúc khoe về Vĩnh nhiều lắm cho bả nghe. Và mới đây bả có hỏi về Vĩnh.

Hai hôm sau, sáng sớm lắm, Khang chạy qua nhà tôi gặp Vĩnh:
– Bữa nay đệ tử nghlra rẫy một hôm được không?
Có gì vậy sư phụ?
– Qua gặp bác Loan. Bác đang chờ em. Nhanh đi!

Vĩnh ngơ ngác, bàng hoàng một lúc. Anh không thể tưởng tượng được Khang giữ lời hứa và cho anh một hạnh phúc lạ lùng. Tôi với Vĩnh theo Khang. Tôi ngồi ngoài nhìn lỗ khóa. Khang dẫn Vĩnh vào, để anh ngồi đó, rồi rút ra ngoài lập tức.

Căn phòng ngủ bày bìện tối tân, sang trọng, thơm tho của bà Loan với dáng dấp ngơ ngác, nghèo hèn, quê mùa của Vĩnh thật như hoa với cỏ khô. Vĩnh chắng thích hợp, ăn khớp một tí gì với những tấm trải giường màu xanh đậm có thêu hoa tím, vàng, những khung gối dày cộm màu xanh dương, với thảm nâu sản xuất từ Hy Lạp. Tiếng nhạc êm đềm trữ tình, tiếng máy lạnh, làm Vĩnh lạc lõng. Anh như bị trôi xa giữa giòng thác chảy xiếc. Rồi, từ phòng tắm, bà Loan bước ra với chiếc áo ngủ đắc tiền, mỏng tanh. Mỏng đến nổi Vĩnh có thể nhìn thấy vú, thấy lông lồn bà dày cộm bên trong.

Mặt bà đã đẹp, càng đẹp hơn với son phấn nhẹ và đầu tóc uốn quăn xỏa ngang vai. Bà đi rất chậm, đến bàn phấn cầm lọ nước hoa xịt lên tóc, lên cổ, lên nách, lên ngực. Vĩnh chào:
– Con chào bác Ba.
Bà Loan quay lại, dáng đài các, rất chậm bà cũng đáp lễ :
– Ời chào “người hùng.”

Vĩnh ngượng chín người dù anh là tay hảo hán thật sự, đã rất dày dạn với “xác thịt” và từng đốn hạ ít nhất bốn phụ nữ, trong đó có tôi. Bà Loan tiến đến trước mặt Vĩnh. ánh đèn xanh dương mờ mờ cho Vĩnh tận mắt nhìn một tòa thiên nhiên cực kỳ sang trọng. Anh tưởng như mình đã lạc vào thiên thai. Vĩnh hút không khí vào lồng ngực rồi thở hắt ra. Anh cố trấn tĩnh mà tim vẫn như con thoi trong máy cửi. Cái áo ngủ ác nhơn phô bày toàn vẹn thân hình tuyệt mỹ của bà. Vĩnh không dám nhìn lên dù biết bà Loan dang khiêu dâm anh. Bà quay người, thong thả, đài các bước lại khóa trái cánh cửa: Xong bà đứng ở đó chống nạnh một tay, tay kia nâng nâng một trái vú, hỏi Vĩnh:
– Vĩnh biết tại sao bác mời Vĩnh tới đây sáng nay không?
Vĩnh cho hai tay chắp vào nhau, trịnh trọng:
– Dạ không.

VN88

Viết một bình luận