VN88 VN88

Bác chủ trọ cặc to làm tình cho tôi sướng quá

Chị nghĩ , nếu đừng làm cai lính, chịu khó học hành, có lẽ bác Hoành phải là nhà văn kỳ tài, hay một thi sĩ đệ nhất. Em phải công nhận bác ăn nói rất có duyên. Những lần ân ái hằng giờ, ông thủ thỉ bên tai những lời nói nghe như tiếng đàn hay giọng hát du dương.

Chị có một chiếc xuồng. Mỗi ngày chèo vào lũng xa hái ngó sen. hái trái ấu, vớt củi đem chợ bán. Một hôm chị rủ bác xuống xuồng vô lũng chơi với chị. Chị mang theo gạo nước, mền gối. Hai bác cháu chống tuốt vô Rạch Cây Thị. Nơi đồng hoang, tràm mọc đầy, không một bóng người. Hái ngó sen, vớt củi xong, ông già cắm câu vớt được mớ cá rô với hai con cá bông lau.

Trưa hôm đó ăn canh chua cá bông lau nấu trái bần và cá rô chiên. Ăn xong, trải chiếu chị vdi ông già ôm nhau ân ái. Những nhánh bần cao mát, kín đáo. Những bụi dừa nước xoè lá bao phủ chiếc xuồng. Giữa cảnh hoang vu thanh vắng đó, chỉ có chị và âng già. Chị đã gọi ổng bằng anh và ổng gọi chị bằng em tử bao giờ không biết. Cả hai sống như vợ chồng bán chính thức. Mặt trời hơi chếch bóng. Gió nhè nhẹ man mác. Tiếng cá đồng táp bóng, tiếng vịt trời, le le, tiếng xào xạc của lá dừa, không khí vô cùng lãng mạn. Cả hai cởi truồng nằm ôm nhau nút lưỡi sờ soạng nhau, làm nhưmới quen. Chị mê nhất cảnh nằm ôm nhau như thế. Muốn đụ lúc nào mà chả được. Nhưng cái khoái lâng lâng nửa vời, nhẹ nhẹ như thế quyến rủ hấp dẫn hơn. Tại sao người ta nhâm nhi một con khô mực với xị rượu cả ba bốn tiếng đồng hồ, mà không chịu ăn ngay liền một lúc?

Bác Hoành cũng có cùng v(~i chị một cảm giác, một ưa thích. ống xoa lông lồn chị thật nhẹ nhàng. Chị cầm cặc ổng mơn trớn êm ru. Cả hai nhắm mắt. Chị nghe ổng nói những chuyện lãng mạn thần tiên. Có khi thiếp ngủ hồi nào không biết. ổng để chị ngủ, và nằm đó ngắm chị như ngắm nụ hoa quỳnh đang nở. Tay ông vuốt nhẹ vú chị, môi ông hôn nhẹ má chị. Tất cả êm đềm, nhẹ nhàng như tiên cảnh. Ổng thổi lửa nấu một ấm nước chè, ngồi hút thuốc ngắm chị. Ông vuốt ve từng ngón chân chị, rồi hôn thật nhẹ trên bắp đùi. Chị nằm ngửa ra, dang hai
bắp đùi để ông thấy rõ miệng lồn giống hệt ngày đầu tiên khi ông bước qua phòng chị.

Chị lấy hai tay xe xe đầu vú, và cứ nhắm mắt vờ ,lói lạ i nhừng câ u như: “Anh Hoành ơi! Anh blí lồ n em hay quá. Anh mà bú con nào, em cắt cặc anh cho coi Đó anh ơi! Ngay chỗ đó đó, bú mạnh đi. Thèm quá anh ơi. Cặc anh đâu?” Nói xong chị cho tay xuống, hai ngón banh miệng lồn. Hai ngón tay khác cho vào âm đạo ch~i rất nhc. Ông già híp mắt, uống ngụm nước trà xong, bò tới, nhìn thật sát lồn chị, và nói:
– Sen ơi, lồn em đỏ lắm, thơm mùi trinh tiết, thơm mùi ruộng đồng. Anh muốn làm chồng em suốt đời. Hay mình ở luôn dưới xuồng này được không em? Mình chèo đi xứ khác. Anh làm nuôi em. Mất em anh không sống nổi đâu Sen ơi!

Chị mừng qua, với lại sau khi nghe giọng ông thiết tha, chị nói:
– Em cũng vậy. Mất anh em cũng thành xác không hồn. Hôn lồn em đi anh. Của riêng anh đó. Muốn làm gì thì làm đi. Em banh hết cho anh thấy “lòng” em rồi đó. Đỏ khõng anh?

Và ông già dí mũi vô hít. Hít thật lâu. Ông thu hết mùi trinh tlết nguyên vẹn của một cửa mình 18, thơm tho, tình tứ. Chị bảo ông bú mà ông nhưkhông nghe.
Cứ nằm đó hít cho đã và thay vì bú, ông đã để cặc ngay miệng lồn chị mà nhắp, trong khi chị như hỏa lò đòi hỏi, thèm khát. Đầu cặc ổng to lắm. Em biết mà. Cuối cùng chị ngồi dậy ôm ổng, ghịt xuống nằm hẳn trên chị để con cạc phải vào lút khấc. Trời ơi, Lựu ơi, chị quên hết cuộc đời, quên hết tên chị, quên hết sông nước mênh mông. Chị chỉ hé mắt nhìn bác Hoành với hàm râu quắc thướt. Cặp lông mày rậm rì. Hai bác cháu ôm nhau đụ suốtbuổi chiều cho đến hoàng hôn…

Ông lại đi cắm câu. Lại cá rô, cá chình. Cơm tối xong, ngọn đèn dầu phộng thắp mờ mờ giữa đồng không mông quạnh. Hai bác cháu lại ôm nhau ân ái
cho đến khuya, ông cất giọng ca mấy câu vọng cổ bài “Đời Cô Lựư’. Không ngờ ông già lại có giọng ca ấm áp như thế. Rồi đắp mền, rồi hôn hít và đụ da diết, không cần ngủ. Đêm đó chị ra hai lần. Hai lần tuyệt nhất từ khi biết đụ, vì… vì sao chị không thể nói hết được.

Tôi hỏi chị sao không về nhà, bộ không ớn bà già? Sen bảo bà già về Cái Mơn thăm ngoại cả tháng lận, nên hai bác cháu tha hồ. Sáng hôm sau, chị chèo ra chợ bán các thứ, lấy tiền mua gạo mua dầu, nước mắm… lại tiếp tục sống trên xuồng. Gạo chợ nước sông. Có nhân tình. Đời thực thần tiên hạnh phúc. Đêm thứ ba ông già rủ đi lên chờ coi cải lương. Lúc về giữa đường bị cây mưa xáng xuống. Mưa như trút nước. Mà cây mưa dai dẳng. Chị với ông già nằm đại trên nền xi măng, ôm nhau cho đỡ lạnh. Ấp nhau, máu dâm cả hai lại nổi lên, và lại trần truồng ra đụ trong khi nghe mưa như bão ngoài kia. Tiếng ếch nhái, gió thổi… Trời đất càng hung dữ bao nhiêu, trong này chị đụ nhiều bấy nhiêu và Lựu biết không,
sau lần đó là chị mang thai. Chị yêu ổng thật. Chị muốn làm vợ ổng dù không chính thức. Chị muốn có con với ổng dù chị có thuốc ngừa. Chị muốn cả hai
sống trên xuồng như ba hôm nay. Nhưng đời và xã hội vẫn không cho phép. Kết quả là ông bị tù, về tội dụ dỗ gái vị thành niên, và chị sinh con phải cho người khác nuôi.

VN88

Viết một bình luận