Lần này bà như tắt thở. Không nói năng, cục cựa. Chỉ có thở và thở. Vĩnh sà xuống hỏi nhỏ, thật nhỏ bên tai bà:
– Đụ nữa không?
Bà có nghe mà không sao trả lời được. Vĩnh mĩm cười tự hào. Vĩnh sung sướng với chiến thắng của trận ra quân. Cặc chàng vẫn cứng và nóng hổi trong lồn bà. Một lúc thật lâu, thím lắc lắc cái đầu, nói cái gì đó nhỏ quá không nghe rõ. Vĩnh lại cười đắc thắng. Bà tâm sự chưa bao giờ bà được sướng và ra nhiều như hôm nay. Vĩnh tỉnh queo, mặc đồ, hôn bà giã biệt, rồi chạy ra vác cuốc vào làm việc ở ruộng mía.
Tôi bước vào phòng trong khi thím vẫn trần truồng nằm, đó thở dốc. Bà thều thào nói như người bệnh:
– Con mặc giùm áo quần cho thím đi. Thím ngồi dậy không nỗi nữa. Quá chừng chừng Lựu ơi! Ai mà có ngờ nó dữ tợn gấp mấy lần thằng Sâm nữa. Chắc thím phải nghỉ đụ ít ngày cho lại sức. Nếu còn đụ nữa chấc chết con ơi.
Tôi nhắc bà:
– Thím quên con đã hẹn bác Hoành sáng mai à?
– Thôi con xin lỗi bác giùm thím đi. Để bữa khác… mệt quá !
Tôi mặc xong đồ cho bà, lấy cho bà mộ t ly nước. Bà chỉ hớp vài ngụm rồi lăn ra ngủ vùi.
Trưa hôm đó tôi bới thức ăn mang ra ruông mía cho Vĩnh. Có cả vài tháng nay tôi say mê làm hầu thiếp” với bác Ba, nên quên khuấy vụ này. Hômnay tôi làm bởi vì bất chợt tôi thấy Vĩnh tiến bộ vượt bực, muốn Vĩnh đụ tôi một bữa như đã làm sáng nay với thím Hạnh. Tôi đang loay hoay với thức ăn trong bếp thì Sâm về. Anh hớn hở hỏi “Thím đâu?”
Tôi trả lời:
– Bà già đang nằm thở trong buồng á. Anh kiếm thím có chuyện chi?
– Có hẹn với bà sáng nay dẫn bả đi vô núi thăm vợ chồng bà Tư Dơi.
Tôi nghe nói đi thăm bà Tư Dơi thì mừng thầm, vì lâu nay vẫn muốn gặp những người đồng điệu. Với lại tôi cũnmg muốn tò mò xem họ sống với nhau như thế nào nên nói với Sâm:
– Thím mệt lắm vì mới đụ v(‘i Vĩnh cả buổi sáng. Để thím nghỉ. Anh dẫn em đi vô thăm bả đi. Hồi nào giờ em mong lắm.
Sâm đồng ý ngay vì anh nghĩ đi với tôi vẫn thú vị hơn. Tôi với Sâm ra quán mua một ít trà bánh rồi vô núi thăm bà Tư Dơi.
Phong cảnh ở đây hùng vĩ, hoang dã và đẹp hơn làng tôi. Ngay châ n núi có những cây l?n thân trắng, tàng xòe ra như những cái dù vĩ đại, mọc chen giữa những tảng đá màu xám. Nhà bà Tư Doi cất lên ở một mảnh đất khá rộng, chung quanh là những nưong khoai, vồng sắn, những giàn bầu, mư?p mọc leo len tận mái tranh. Bà Tưđang ngồi giặt đồ cạnh cái giếng đá Anh Phú đang tư?i khoai. Thấy chúng tôi đến, Phú và bà Tư bỏ việc chạy ra đón:
– Mèn ơi! Có cả tháng bữa nay cậu Sâm m?i trở lại hén?
– Chớ thím Hạnh đâu hổng thấy? Tôi nhớ thím lắm à
Sâm vội giới thiệu:
– Dạ, thím cháu bậ n việc nhà . Bữa nay cháu dẫn Lựu, bạn gái cháu vô thăm bác. Nó mong được vô đây chơi lắm đó.
Tôi cúi chào bà Tư và anh Phú . Trao mấy gói bánh, gói trà và bắt đầu quan sát. Bà Tư nói chuyện với chúng tôi mà tay nắm cứng Phú. Bà e dè vì tưởng tôi còn con nít. Sâm nói toạt ra để mọi người tự nhiên hơn:
– Em Lựu cũng là tay “sát thủ” lợi hạ i đó bác.
Bả nhìn tôi trố mắt ngạc nhiên:
– Cái gì? Tay sát thủ ? Năm nay cô chừng 16, 17 chớ nhiêu?
– Dạ, cháu 18 tuổi. Nghe danh bác lâu lắm mà bữa nay mới hân hạnh gặp.
– Mèn ơi. Mứi 18 tuổi mà đã là tay sát thủ rồi hả?
– Phú nhìn tôi nãy giờ. Tôi biết trong lòng anh cũng vui khấp khởi vì hôm nay trước sau gì anh cũng được trao đổi văn nghệ. Cả bốn chú ng tôi vào nhà. Bà Tư làm cơm đãi. Ăn xong tôi đề nghị cả nhà ở truồng sinh hoạt như có lần thím Hạnh đã được hư?ng ở đây Riêng tôi, việc ở truồng để sinh hoạt như thế này chẳng có gì lạ. Vì đã làm thế quá nhiều lần trên tổ quỷ với Khang, Vĩnh và chị Cúc. Cá i lạ bây giờ là bà Tư, sau khi nghe tôi đề nghị đã cởi quầ n trước hơn ai hết, rồi đến Phú. Tôi với anh Sâm sau hết. Bà tự nhiên như chẳng có gì xảy ra. Bà vẫn t?i lui, rout nước, dọn bánh. Trong khi bà lom khom rót nước, thỉnh thoảng Phú cho tay sờ lồn, sờ vú bà để đùa gi?n.
– ? đây tui với bà vợ già hễ rảnh việc ngoài vư?n là vô ở truồng sống như ngư?i tiền sử. Chang có ai quanh đây rình mò, xem trộm mình. Chúng tôi sống cho nhau thật hoải mái, hồn nhiên. Muốn đụ là đè nhau ra đụ. Đụ đã để nguyên vậy nằm ngủ . Có ai trên đời này sướng hơn tụi tôi?
Bà Tư chen vô:
– Bị muốn tự do như vậy mà tôi với “thằng chồng true” này phải vô hóc núi này đó cô Lựu. Tôi bi?t thiên hạ dè biểu, chê bai tôi, nhưng chắc chắn có nhiều người thèm sống tự do như vầy lắm ! Tôi mặc kệ. Mình sống cho mình. Khi mình thèm khát, đau khổ, trong bóng đêm chẳng ai chia xẻ. Thì tại sao mình phải sợ khi tự tìm cho mình một đời sống dễ chịu thoải mái riêng tư? Mình không thương mình
thì ai thương mình?
Nói xong bà ôm hôn môi Phú một cái thật tình rồi cầm cặc Phú nựng nựng như cầm món đồ chơi. Tôi. hỏi:
– Hồi còn sống dưới ghe, bác với anh Phú có trận đụ nào ly kỳ thích nhất, kể cho cháu với Sâm nghe với?