VN88 VN88

Bác chủ trọ cặc to làm tình cho tôi sướng quá

Tôi vuốt tóc thím, hứa là sẽ làm bà thỏa nguyện. Chuyện dễ thôi. Trong kia, sau khi bác Hoành đụ cho chị Sen ra lần thứ ba thì ngưag, ôm nhau tâm tình to nhỏ. Tôi với thím xuống làm cơm để khoảng đãi “thượng khách. ” Hai người trong kia mặc đồ bước ra. Tôi mời họ ở lại dùng cơm trưa. Bác Hoành ngồi ở ghế uống nước. Chị Sen ngồi lên bắp vế bác một cách tình tứ và tự nhiên như vợ chồng. Chị cám ơn tôi đã cho chị môt cơ hội ngàn vàng, xong ôm bác Hoành nút lưỡi, âu yếm, coi như không có tôi ở đó. Tôi đang thắc mắc là vì sao họ có thể tự nhiên như
thế thì bác Hoành hỏi ngay:
– Sao? Hồi nãy Lựu với thím Hoành xem tụi bác có đã không?
Tôi nhột nhạt, hơi ngượng vì bác hỏi thình lình, nên nói:
– Dạ… dạ… dạ tuyệt quá, đẹp quá. Đẹp hơn bữa cháu xem bác đụ bà Loan ở phòng bả… bữa đó không bằng một góc…

Nói xong tôi giật mình vì biết mình hớ. Sợ chị Sen ghen nên tôi bịt miệng lại. Chị Sen cười dễ thương rồi nói cho tôi yên tâm:
– Hổng sao. ổng ngủ với biết bao nhiêu người rồi…
– Và không ai bằng Sen hết. Bác Hoành nói ngay. Anh đã khoe điều đó với Lựu. Không tin em hỏi Lựu đi.
– Dạ có. Tôi nói. Bác chỉ thương yêu có mình chị, dù bác đã qua với không biết bao nhiêu là đàn bà con gái khác. Chị phải hãnh diện điều đó. Không dễ gì được một “anh tài” như thế ngợi khen đâu! Em ước mơ làm sao được một phần của chị…

Thím bưag cơm lên. Canh mồng tơi nấu với tôm. Gà xào sả ớt. Thịt luộc ăn với rau sống, mắm cá trèn. Tôi giới thiệu thím với bác Hoành và chi Sen. Bữa cơm vui quá với những lời khen ngợi về hàm râu, thân hình, con cu quái đản và nhất là sức dẻo dai của bác Hoành. Để ý, thỉnh thoảng tôi thấy thím liếc trộm bác. Bà ái mộ bác. ái mộ một cách thực tình, không dấu diếm. Cử chỉ đưa tình của bà giống
hệt của một thiếu nữ ở tuổi cặp kê thấy một thanh niên mà mình ưa thích. Tôi càng yêu thím hơn.

Cơm xong, thím bưng nải chuối xuống mời mọi người tráng miệng. Mỗi người cầm một quả. Bỗng thím nhìn trái chuối, cười khúc khích. Tôi nhớ bà chơi “cặp đôi”, cũng cười rộ theo. Bác Hoành hỏi:
– Sao thấy chuối mà hai người cười quá vậy?
– Dạ tại vì, tôi đỡ lời cho thím. Dạ tại vì… chắc hồi nãy bác có nghe tiếng thím la ngoài này?
– Có bác có nghe. à thôi, bác hiểu rồi. Chắc là chỉ đã dùng…
– Dạ phải. Nhưng không phải dùng một mà là cá cặp Rồi sau đó dùng… trái khổ qua, to bằng của bác… vì nhìn thấy của bác.

Bác và chị Sen cùng cười với chúng tôi. Từ phút đó, thỉnh thoảng bác hay ném về phía thím Hoành vài cái nhìn tò mò và chút hãnh diện vì bác đã có thêm một “tín đồ ” nữa. Thím chúm chím cười làm duyên, khi thấy bác nhìn thím. Nỗi hy vọng của bác càng to lớn hơn.

Xong bữa, Sen kiếu từ ra về không quên cám ơn lần nữa về sự tiếp đãi nồng hậu của thím cháu tôi. Thím hứa là bất cứ sáng nào muốn gặp nhau, chị Sen và bác Hoành cứ tự tiện dùng phòng của tôi. Người cùng “đảng” nên thường tốt và giúp đỡ nhau rất tận tình. Chị Sen về xong, bác Hoành còn ngồi lại uống cho cạn ly nước. Thím mang gói hạt sen ra mời bác:
– Mởi anh dùng mứt sen do tự tay tôi ngào lấy. Nghe tên anh từ lâu. Nghe cả biệt tài lừng lẫy có một không hai trong thiên hạ, mà cho tới bây giờ mới tận mắt… Cô Sen diễm phúc quá .
– Chữ tài đi với chữ tai một vần đó chị. Chút xíu nữa là đầu rơi khỏi cổ cũng vì cái biệt tài lẫy lửng đó Rồi bây giờ được bà huyện cưag chiều như trứng mỏng cũng nhờ nó. Nhưng làm gì thì làm, tôi vẫn yêu Sen không dứt. Tôi biết tôi đang làm một điều quấy là lấy con nít mà không sao ngừng được.

Rồi bác đứng lên kiếu từ để trở về “phòng giam” vì sợ ngồi đây lâu, bà Loan biết được thì bất tiện.

Bác đi rồi, tôi ôm thím hứa:
– Thím yên trí, sẽ có một ngày cho thím huy hoàng thỏa ước mơ.
Như vậy là bà Loan đã lộng quyền đổi án tử l hình của bác Hoành thành chung thân. Từ chung thân còn trắng án. Bác Hoành bây giờ sưđng hơn công tử: “cơm no bò cới.”

Bác Ba tôi biết nhưng ông không cần bận tâm. Vả chăng, nhờ bà Loan đẹp, lịch thiệp, ngoại giao rộng, nên túi bạc của bác ngày càng kếch sù nhờ nhận hối lộ. Có mối vào thì chia hai: Ông một nửa, à một nửa Ông thì trói thiên hạ. Bà thì xuống nước mở trói. Nghĩa là cả hai lợi dụng công lý làm giàu một cách mau chóng. Nên tội gì bác phản đối bà ngoại tình. Bà Loan cũng không dại gì tố cáo ông ăn hối lộ.

Với lại mất bà Loan, thì bác Ba lại được bù đắp bằng hai “hầu thiếp” trẻ trung là Cúc và tôi, Chẳng những bác không ân hận mà còn mừng là đằng khác. Giang sơn của bà Loan coi nhưmọi phòng từng dưới. Còn bác Ba thì tất cả từng trên. Có việc cầ n thì hai ông bà gặp nhau đôi phút. Xong việc là chia tay, phần ai nấy sống. Cho nên trước kia tôi với Cúc có lên lầu để phục dịch bác Ba thì hơi ái ngại bác gái. Nhưng từ hôm bác Hoành được mặc đồ lụa, chắp tay sau đít, dạo mát ngoài sân xem kiểng, ngắm non bộ, thì cặp ba trên lầu tự do, phóng khoáng hơn, loạn hơn.

Dưới lầu cũng có cặp ba: bà Loan, Khang và bác Hoành. Nhớ lời hứa với thím Hạnh là sẽ thu xếp cho hác Hoành gặp thím một lần, nên một buổi sáng tôi mon men đến phòng bà Loan, định gặp bác Hoành. Đến hành lang, ngay chỗ những bực cấp chạy ra vườn, tôi thấy bác Hoành đang đứng chỗ mấy hồ sen cho cá ăn. Định chạy xuống, tôi nghe trong phòng vang lên tiếng bác gái, tức bà Loan:
– Anh tấm cái gì mà lâu quá vậy?

VN88

Viết một bình luận