VN88 VN88

Bác chủ trọ cặc to làm tình cho tôi sướng quá

Làm gì mà Phú không biết khi tay tôi nắm trọn thằng nhỏ. ” Đã vậy còn giật giật. Tôi bóp, tôi nắn, hơi xụt nhẹ con cặc. Tiếng thở Phú hơi khác. Tuổi dậy thì của nó đang ngóc dậy. Mỗi lần tay tôi nắn, cặc Phú gồng lên. Như vậy là chủ nhân của nó đang thúc. Tôi thử xụt nhẹ nhẹ. Hơi thở Phú hơi dồn dập hơn. Và, tôi làm chủ tình hình, tiếp tục xụt nhẹ cặc của Phú . Tai tôi nghe Phú âm ư. Tiếng ngáy không còn nữa. Phú đột nhiên quay qua ôm tôi. Rồi, như thế là Phú cũng đã nhảy qua hố cám dỗ với tôi. Tay nó quấn chặt tôi và nói:
– Cháu lạnh quá, vô trong khoang nằm cho ấm !

Kỳ thực, Phú muốn cả hai vô trong khoang nằm . cho kín mà nói khác đi. Ghe đậu giữa giòng. Đâu có ai nhìn thấy được. Mà Phú vẫn rủ tôi vaò trong. Bây giờ tôi an tâm hơn. Phú đã hoàn toàn tỉnh thức chấp nhận cuộc chơi.

Tôi mang gối vào trong, Phú bò theo. Đêm khuya thanh vắng. Tiếng nước róc rách vổ vào mạn thuyền, tiếng cá đớp bóng nghe thật rõ và tình tứ. Tôi ôm Phú. ấm quá. Tay tôi tha hồ cầm cặc Phú nhồi, nắn. Phú cho tay sờ vú tôi, rồi bóp nhè nhẹ. Trong khoang ghe, ánh trăng ngoài kia chỉ lọt vào mờ mờ. Cả hai không nói nhau một lời. Tôi lột quần Phú ra rồi cởi luôn quần áo của mình. Hai chúng tôi trần truồng ôm nhau siết mạnh, để tìm ấm. Lúc đó Phú thực thụ động. Có lẽ lần đầu tiên tiếp xúc với dục vọng, Phú chưa biết phải làm gì, phần Phú cũng ngại ngùng, bất ngờ vì những cảm giác lạ đến cùng một lúc. Tôi phải dìu Phú từng bước, đi vào khoái lạc xác thịt. Tay tôi vẫn còn nắm cứng cặc Phú. Tôi gác một chân lên người Phú, rồi cầm cặc cà nhẹ ở miệng lồn. Cả hai bắt đầu rên nhẹ. Có lúc sướng quá, Phú đòi hẩy vô, mà tôi không cho. Tôi cừ rà rà như vậy thật lâu.
Sướng lắm chị Phàn ơi! Cà lồn là cái khoái nhất của tôi. Đụ, tôi chưa chắc khoái bằng cà lồn. Tay Phú bóp mạnh vú tôi hơn, rồi nói rất nhỏ:
– Cháu mê cặp vú này lâu lắm rồi dì biết không? Xuống sông tắm. Cháu vẫn ngồi trên ghe nhìn lén. Cái áo trắng bám sát vô da thịt dì, làm nổi hẳn cặp vú da hồng, có cái núm cộm hắn lên. Tắm xong dì vào khoang thay đồ. Cháu lại nhìn lén. Thèm được bóp cặp vú no tròn đó mà không dám. Cháu định bụng, bữa nào dì ngủ mê, cháu sẽ táo bạo sờ một chút cho đã thèm. Không ngờ… bữa nay… dì cho…

Tôi biểu Phú cứ bóp. Bóp cho đã nư. Nếu muốn thì cứ bú. Và, chị Phàn ơi, nó mừng quá đổi, leo lên táp một đầu vú bú tới tấp. Hết vú này tới vú kia. Trong khi nó bú, con cặc nó cứ chạm qua chạm lại hai bắp vế của tôi. Tôi dang chân ra chờ đợi, mà thằng nhỏ hình như không dám. Nóng quá, chịu không nổi nữa, tôi kéo Phú lên. Tay tôi lòn xuống ưới, cầm cặc cho ngay ở miệng lồn. Rồi tôi ấn đít
Phú xuống. Tôi nhắm mắt, nằm nghe khúc gân vào từng nấc, từng nấc, và lút hết. Tôi dâm đãng tìm môi nó nút. Tôi bảo Phú đưa môi qua cho tôi đã cơn thèm.
Tôi biết rõ mình đang làm chuyện kỳ cục mà không thể ngừng được. Nội tâm øng hực lửa tình. Máu dâm cắn xé từng tế bào của thân thể. Sự thèm muốn xác thịt hôi thúc tôi, che mắt tôi. Rồi ngoại ảnh quyến rủ nữa. Trong một khoang ghe chỉ rộng bằng cái giường. Glữa giòng vắng vẻ, nửa khuya. Bao ám ảnh hằng ngày của Phú của tôi… là chất rơm làm cho ngọn lửa dục vọng bỗng cháy bừng giữa
hai dì cháu mà xem ra ai cũng là thủ phạm.

Vì, chị nghe đó, Phú đã tự thú là từng nhìn lén tôi tắm dưới sông, thay đồ trong khoang ghe. Nhưng còn tôi? Tôi cũng từng nhìn lén Phú trần truồng nhảy xuống nước gỡ lưới. Lúc nó trèo lên ghe, tôi cũng chết sững khi nhìn thân hình và bộ phận sinh dục của nó. Tôi đã cố tình tắm một cách khêu gợi, cố tình bày hàng ra cho Phú thèm. Khi thay đồ trong khoang ghe, tôi làm như quên không đóng cửa
khoang, để cho Phú tha hồ nhìn thân ngưừi nẩy lửacủa tôi…

Tôi đã đánh trúng huyệt của Phú. Nhưng nó có bị ngã hay không cũng còn do Phú. Cớ sao Phú đã rủ tôi vào nằm trong khoang cho ấm? Và cớ sao Phú đã quay sang ôm tôi để tôi tự do cầm cặc cà lồn, rồi thốt lời tự thú? Tôi có ngụy biện không? Chắc là có. Có để không áy náy, mắc cở với chính mình, với Phú.

Tôi mặc kệ. Thèm đụ quá, tôi vạt mọi lý luận khác sang một bên. Với lại ở đây, bây giờ, ai? Ai đã mắt thấy tai nghe? Chẳng lẽ Phú là người cười khinh tôi? Mà có như thế chăng nữa, với tôi, cũng chắng sao. Tôi cứ bước tới. Cặc của Phú đã lút sát trong lồn tôi. Nhưng Phú nằm yên một cách tội tình. Hình như Phú chưa dám tự động làm gì hết dù khả năng sinh lý trời cho cũng đủ để Phú có một cử động nào đó cho sướng, như nắc tới chẳng hạn. Tôi ôm nút lưỡi Phú say sưa. Bất giác, tôi sàng nhẹ cái đít cho cu Phú cà ở miệng lồn. Tôi sàng mạnh dần. Tôi chưa bao giờ được tràn ngập sung sương như đêm đó. Tôi nghe tiếng nước vổ êm đềm vào thân ghe, tiếng âm ư của Phú. Hai tay tôi tập cho Phú nắc, bằng cách nhốm đít Phú lên, rồi ấn mạnh xuống. Cứ tiếp tục làm như thế vài chục lần, tôi bất ngờ buông tay ra, Phú đã tự động nắc. Chị Phàn ơi! Lúc Phú nắc bạo là lúc Phú đã trớ thành người chồng của tôi…

Gió sông thổi mát lạnh mà tôi vẫn thấy ấm. Tôi tê tái mê man, ngập chìm với cái đụ ngàn vàng, bất ngờ đêm đó. Tôi tận hưởng, tận hiến.

Nghe bà Tư kể thím nhớ đến buổi chiều mư’a ngoài ruộng bắp. Cái khó cũng là cá i thú , vì nó là buổi đầu. Hồi hộp, lo sợ, sung sướng, tò mò, đủ thứ tạo cho mình một cảm giác tuyệt trần không có gì sánh nổi. Bà Tư tiếp:
– Hai dì cháu tôi ôm nhau đụ mê man như vậy thật lâu. Tôi lật Phú nằm xuống dưới, tôi ngồi lên dộng cọc. Rồi không biết tôi nghĩ sao, rút lồn ra,ngồi hẳn lên mặt Phú, bắt Phú bú. Cũng thế, lúc đầu Phú ngỡ ngàng. Nhưng tôi huấn luyện cho một lúc Phú thành thạo đến nổi làm tôi phải ra ngay trong miệng Phú vừa lúc tai nghe tiếng gà nhà ai gáy xa xa…

Cứ thế đêm kế đó, tiếp đến những đêm sau. Có khi giữa trưa khi tôi lcn chợ bán cá xong, về chèo ghe cột ở dưới một lùm tre kín đáo. thế là dì cháu lại đụ chát chúa, đụ say sưa, có khi quên cả ăn cơm.

Cho đến một ngày, thấy phú vất vả quá với nghề chài lưới, tôi dựng lên cái quán bán hủ tiếu dưới bean đó Rồi chuyện tôi với nó lấy nhau không qua được mắt tò mò của dưluận. Cả Phú lẫn tôi, cuối cùng, đã chấp nhận bỏ hết vào đây để sống, để mua sự tự do.

Đây này, cả bốn chúng mình trần truồng sống với nhau một cách thoải mái như vầy là tự do. Nếu không toàn đời sống thì ít ra cũng một phần đời mình phải có tự do chớ? Tôi chọn vào đây để sự tự do của mình không đụng chạm đến đời sống của kẻ khác.

VN88

Viết một bình luận