Ông làm bộ cúi xuống quấn thuốc, không dám nhìn tôi. Dưới ánh đèn ông diễn xuất vụng về. Ông càng giả tỉnh bao nhiêu thì “tội trạng” nhìn lén phơi bày ra bấy nhiêu. Ông quấn điếu thuốc mà rớt xuống bàn hết hai lần. Miếng giấy quyến rách bung ra, ông thay miếng khác, cố làm ra vẻ bình tĩnh thì tay ông càng bối rối. Bối rối như đứa trẻ con. Tôi khoái chí, nạp thêm:
– Nước giếng nhà mình mát dễ sợ. Càng tắm càng thấy khoái. Tắm ban đêm mát
gấp mấy lầnban chiều. Hổng tin chú ra xối mấy gàu thử coi…
Ông bất chợt nhìn tôi. Trong thâm tâm ông cứ tưởng tôi đã biết ông nhìn lén và sẽ hài tội, sẽ mét thím Hạnh vân, vân…
Không ngờ tôi “thơ ngây” chả biết gì hết. Gương mặt ông bình tĩnh trở lại. Ông nhìn tôi mấy giây, rồi nói:
– Ủa? Con tắm rồi à? Hồi nào?
Ông lại “chọc tức” tôi, muốn “qua mặt” tôi, nên làm bộ hỏi thế. Nhưng tôi vẫn thấy ông tội nghiệp. Ông đang biến thành kẻ nhỏ. Nhỏ lắm, nhỏ đến phải sợ tôi Ghê gớm thật. Dục vọng có khả năng dìm nhân cách của con người xuống vũng sâu. Nghe ông hỏi vậy, tôi tỉnh bơ trả lời:
– Dạ con mới tắm xong. Mát quá thôi. Chú tắm đi…
Tôi nói chữ “Chú tắm đi” với dáng điệu hơi lơi lã và ánh mắt thật “đĩ”. Ông chới với nhìn tôi với cặp mắt hoang mang nhưcon vật nằm trong bẫy nhìn ra. Không thể nào hiểu tại sao tôi lại dục ông đi tắm đến hai lần. Và ông càng chới với hơn khi nghe tôi thả câu tiếp thật nhỏ giọng:
– Chú cởi hết áo quần tắm thử coi. Mát hết chê. Nhưng khi tắm chú đừng nhìn lại bụi chuối nhen!!!
Ông không giật mình nữa, mà hoàn toàn hiểu ý tôi Ông thừa biết tôi muốn nói gì. Đã biểu ông cởi truồng ra tắm, còn bảo đừng nhìn lại bụi chuối. Tôi nói xa xăm như thế, có khờ dại bao nhiêu, chú cũng thừa hiểu tôi muốn gì.
Ông đứng dậy, nhìn ra sân để biết chắc thím Hạnh vẫn còn ngồi đó ăn trầu nói chuyện với anh Sâm. Ba chân bốn cẳng, ông chạy ngay ra giếng, cởi tung đồ ra, cho gàu xuống giếng múc nước xối nhưđiên. Tôi rón rén lại bụi chuối, chỗ ông đứng lúc nãy, lén nhìn.
Ông to lớn, người cao, da đen sạm. Ông chà xà phòng, thỉnh thoảng liếc về hướng tôi. Rồi bỗng cặc ông gồng lên, chỉa ngang, như cố tình cho tôi thấy “bảo vật. Đã thế ông còn chà xà phòng cho đánh bọt lên, rồi nắm “thằng bé ” dọc tới dọc lui. Câu chuyện bác Ba ngủ với chị Cúc lại hiện lên rõ mồn một trong trí không tôi không sót chi tiết nào cả.
Chị đã bước trước tôi một bước dài táo bạo. Nghĩ ra cũng chẳng có gì táo bạo. Vì nếu bác Ba không thủ dâm và gọi tên chị, có lẽ chắng bao giờ Cúc dám gõ cửa. Cũng như tối nay, nếu chủ nhà của tôi không đứng làm “đương sự” ở bụi chuối, gan gì tôi dám lã lơi đ thỏa bảo ông đi tắm và đứng đây nhìn lén. Ông mơn trớn “thằng bé ” với vẻ tự kiêu. Cục gân của ông cũng cục mịch không khác của anh Sâm, nhưng không biết có lớn bằng của bác Ba như chịCúc diễn tả. Tôi bạo dạn đứng hẳn ra, không núp lén để nhìn cho thật rõ. Và, dưới ánh trăng, nhờ xà phòng bao phủ, cặc ông bóng lưỡng như con cá lóc vớt từ dưới ao lên.
Tôi sợ đứng đó lâu không tiện, bèn bạo gan bước lên bờ giếng, đến sát ông. Thình hnh nắm khúc gân của ông rồi nói nhanh:
– Tối nay con ngủ ngoài sân…
Rất ngắn, rồi tôi bỏ đi nhanh vào nhà. Ông đứng lại đó với bao cảm xúc lạ lùng chưa từng xảy ra trong đời ông. Thứ nhứt, tôi đã táo tợn cầm cặc ông. Thứ hai, tôi nói như hẹn “ngủ ngoài sân”. Ông sung sướng có hoang mang có. Nhưng tim thì đập khá mạnh vì sợ thím Hạnh. Ông hoàn toàn không biết gì lũ chúng tôi đã đụ nhau như glặc. Tôi vào nhà, nhìn ra sân, thím Hạnh tôi vẫn còn ngồi đó với Sâm. Mắt tôi có quáng gà không? Hay tôi dâm quá rồi nhìn ai cũng dâm như tôi? Tôi lén bò sát dọc hè, quanh phía sau, tiến gần sát cái chõng tre, chỗ thím ngồi. Trời ơi, một ống quần của bà vén sát lên tận háng. Tay Sâm luồn vào trong sờ lồn bà.
Tôi vái trời cho chú Hạnh tấm thêm lâu lâu chút nữa, đừng vào gấp đc tôi được xem màn cụp lạc. Tay Sâm cứ đụng mạnh ht’n. ‘l’hím Hạnh rên lên sung sướng, nhưng rất nhỏ.
Có như thếđó thật không? Tôi dụi mắt hai lần để nhìn. Thỉnh thoảng Sâm nhìn ngoái cổ lại sem có ai không, rồi lại tiếp tục sờ lồn thím. Tôi nói là sờ vì bàn tay anh trong đáy quần của bà, thì làm sao tôi biết được anh làm gì. Bỗng từ nhà trong, chú Hạnh nói vọng ra:
– Mẹ sắp nhỏ, khuya rồi, vô ngủ !
Sâm rút nhanh tay lại, nói cái gì với thím, nhưng nhỏ quá nghe không rõ. Tôi rút lui êm thấm vào nhà, ngồi một góc tối quan sát những “diễn viên kịch nghệ ” của đoàn dâm dục. Chú Hạnh, thím Hạnh và Sâm, cả ba đều là nạn nhân của thần xác thịt. Thím bước vào trước, vừa rót nước vừa hỏi:
– Ủa, tôi tưởng ông qua Tám Trang mượn cây mác?
Chú Hạnh rất kịch:
– Ờ thì qua bển mà thằng chả hổng có ở nhà. Gặp Hai Kiên ngồi nói chuyện tầm phào, giờ mới đi vìa.Thím hỏi tới:
– Mọi lần ông đi vậy khuya lơ khuya lắc mới về. Sao bữa nay về sớm vậy? Bây giờ chắc độ chín nlỡi chớ nhiêu.
– Ờ thì nếu gặp bạn hiền có rượu, tôi lai rai vài xị. Cái này không có Tám Trang ở nhà, bước ra tôi lại gặp Hai Kiên. Thằng chả nói cái chuyện chị Tư Dơi ngủ với thằng con trai ông Hội, rồi… thím giật thót người, ngẩng đầu lên. Ông nói một
cách tự nhiên mà thím nghe nhưông nói chuyện của chính bà với Sâm. Nhưng bà vừa nhai trầu vừa hỏi:
– Sao thiên hạ ở làng mình khéo nhiều chuyện. Cái việc bà Tư Dơi ngủ với thằng con trai ông Hội xảy ra cả năm rồi. Chuyện xưa như trái đất. Cứ đồ đi đồn lại hoài. Đèn nhà ai nấy sáng có được không. Mà biết bả có làm cái chuyện…
– Sao? Bà nói sao? Bộ tự nhiên trời nắng chang chang cái có mưa rớt xuống hả? Nó phải có gió, có mây, có sấm, có chớp, rồi nhiên hậu mới có mưa. Mà hết chuyện hay sao mà đi ngủ với thằng nhóc con đó. Bà già đi ngủ với thàng con nít..
Thím nhột quá. Bà cứ oang oang che tội cho bà Tư Dơi mà trong lòng lo sợ không biết chú tôi có hay gì về chuyện của chính bà với anh Sâm hay không? Tôi nghĩ là chuyện bà với anh Sâm có lẽ xảy ra cũng khá lâu chứ không phải mới tối nay. Vì nhìn cử chỉ sờ lồn của Sâm và thái độ sung sướng của thím, tôi thấy họ tự nhiên. Tự nhiên đến độ bạo dạng, chứ không thể là lần đầu.
Chú Hạnh vừa nói: “Bộ hết chuyện hay sao mà đi ngủ với con nít. ” Tôi buồn cười quá mà chẳng dám cười thành tiếng. Sao ông nói câu đó mà vẻ mặt tỉnh như ruồi. Ông quên hết ông đang nhúng hai tay vào chàm. Ông quên hết việc ngoài bụi chuối, ngoàl giếng… Mới đây thôi chứ có lâu lắc gì. Tôi khám phá ra một sự thật chua chát nữa. Những điều người lớn la rầy, cấm đoán trẻ con thực ra là những
trái cấm họ đang ăn.
Nghe chú nói lý lẽ vững vàng như vậy, bà nói vuốt theo cho có chuyện mà nói:
– Ối mà thây kệ bả. Bả ngủ với con nít chớ bộ bả ngủ với ông già của Hai Kiên hay sao mà thằng chả ra miệng. Chuyện con nít ngủ với bà già, con gái ngủ với mấy cha già, nó cũng xảy ra hồi ông cố, ông tằng mình còn sống chớ bộ mới đây hay sao mà vẽ cho lớn chuyện.