VN88 VN88

Anh em song sinh hành lạc Long Nguyên

Ngụy công tử đã ra tay tấn công Nhất Sắc đại tướng quân Tống quốc, cuộc giao tranh giữa hai bên tuy âm thầm mà quyết liệt. Một bên tha hồ đâm! thọc! quét ngang! đẩy dọc! Tiến thẳng vào trung quân địch! Bọc hậu vào hậu (môn) quân địch. Ngụy Minh không hỗ danh từng là một mãnh tướng. Nhất Sắc Tàng Đao đại tướng cứ mềm nhũn như bông đón đỡ qua từng hiệp, thật tội nghiệp! Nhưng lạ thay!… Ngụy công tử chợt khụy xuống mất rồi, càng lạ hơn nữa: kẻ bại trận đang lim dim sảng khoái, khuôn mặt gã không một chút xấu hổ buồn bã.
Trận giao đấu trong thạch thất không biết đã diễn ra đến hiệp thứ mấy, trống điểm canh đã đôi hồi khoan dục, hai đối thủ chưa phân thắng bại. Lần này thì Ngụy Minh công tử đang nằm duỗi dài dưới sàn gạch còn Loan Đơn thì cỡi lên trên người gã. Thì té ra trong chuyện này, cái việc hoán chuyển giữa ngựa và kỵ sĩ là bình thường, người có thể là ngựa và ngựa đôi khi có thể làm kỵ sĩ – vấn đề ở chỗ là ai dẻo dai hơn ai mà thôi. Hai người hoàn toàn trong tư thế loã lồ, chẳng có lấy một mảnh vải che thân.

Sáng hôm sau, đôi mắt Ngụy Minh khác hẳn những ngày mới đến nước Tống. Nó không còn ngời sáng của một dũng tướng vương tử từng làm cho ba quân nước Tống mới nghe danh mà phải rùng mình, thay vào đó là ánh mắt lờ đờ tụt sâu trong một cái hốc trũng thâm đen. Dáng đi của gã cũng muốn cáo tố gã vừa dứt một cơn bạo bệnh. Tôn Tẫn liếc khẽ thì biết nguyên nhân căn bệnh của gã công tử; chỉ có Giang Ất thì thắc mắc mãi vì đã có hỏi thăm nhưng Ngụy Minh cứ nhất mực ậm ừ, nhếch mép cười nói lảng sang việc khác.

Ngụy Minh đã thất trận, hai đầu gối gã bắt đầu nhức mỏi, hai chân liêu xiêu bước trên mặt đất mà chẳng khác người đang lướt trên mây. Tứ chi gã bủn rủn, chỉ mỗi cái của nợ to tướng kia thì không chịu teo lại, nó cứ đánh tòng teng theo một bước chân của gã.

Vốn dĩ là nước nghèo yếu, nhằm ngăn chặn chiến tranh từ xa thì phải nắm rõ thực trạng lân bang. Việc đó xưa nay nước Tống luôn làm tốt. Phần lớn các thông tin thu thập được là nhờ vào công sức của nhiều thành viên trong đội Hoa Nam Điệp báo. Đây là một đội quân tinh nhuệ, thành lập từ những đợt tuyển chọn ngặt nghèo. Các thành viên của nó thì có đủ hạng người: giàu, nghèo, dốt, giỏi; ngoại hình cũng đa dạng: cao, lùn, mập, ốm, đẹp, xấu. Có gã thì phất phơ tối ngày như một lãng tử, có tay thật thà chất phác có phần hơn thằng bờm nhà quê, còn những tên phong lưu nửa công tử nửa nông dân thì vô số. Giữa cái tập thể đa sắc, đa chủng như vậy bọn họ chỉ có một vài điểm chung: các thành viên Hoa Nam Điệp báo là những tay đàn ông lão luyện tình trường và cực kỳ thông minh. Sử dụng nữ sắc là phương cách bình thường ai cũng biết nên khó mà qua mắt địch quốc, dùng nam kỹ là biến chiêu xuất phát từ Tống quốc. Bằng tiền bạc, kỹ năng riêng, nhờ vả… kể cả bạo lực khi cần thiết, các thành viên Hoa Nam Điệp báo xâm nhập vào khuê phòng cách mệnh phụ phu nhân, các tiểu thư cành vàng lá ngọc mà hành động. … Trong bọn họ rặt không thấy những khuôn mặt Phan An, Tuấn Ngọc, họ chỉ là những nam nhân cực kỳ duyên dáng.

Hơi thở của Diên Thụy – m ột thành viên đội Hoa Nam Điệp báo – phả nhẹ vào gáy Tuyết Liên. Cảm giác là lạ từ những làn hơi của Diên Thụy đem lại khiến sắc diện nàng ửng đỏ.
Nàng ngoạm ngay lấy cặp ngọc hành của Diên Thụy, thì ra là như vậy: sĩ diện là cái khách sáo bề ngoài khi hai kẻ khác phái chưa tuột quần nhau ra, còn khi khúc dương cụ đã nhập vào tiểu cung thần thánh thì bất cứ trinh nữ nào cũng biến ngay thành nô nữ dục tình của nam nhân. Đó cũng là một cách người ta thể hiện sự sở hữu trong tình yêu.
Lúc này Tuyết Liên khác hẳn thường ngày, cặp mắt nàng rực rỡ hơn trước. Nàng đã cam tâm hầu hạ chìu chuộng một nam nhân mà nàng hằng tơ tưởng.
– Để tiện tiếp mớm rượu cho chàng.
Vừa nói Tuyết Liên vừa dựa vào Diên Thụy rồi áp miệng vào miệng tình lang. Mùi xạ hương nồng nồng từ cơ thể nàng phả xông vào mũi Diên Thụy, gã đã uống cạn chén rượu của Tuyết Liên.
– Chàng có thích tiện thiếp không, Tuyết Liên có hợp nhãn chàng không?
Diên Thụy mỉm cười: – Nếu ta không thích nàng thì ta đào đâu ra dũng khí để nửa đêm đột nhập vào Tướng phủ này chứ.
– Hẳn có nhiều nữ nhân đắm chết vì sự gan dạ của chàng phải không? – Tuyết Liên nhỏ nhẹ hỏi.
– Thế nàng có chết vì lòng can đảm của ta không? – Lúc này phong độ của một đại đạo hái hoa Diên Thụy đã hiện nguyên hình, hắn trâng tráo đến mức trở nên bình thường mất rồi.
– Tuyết Liên đang say đắm chàng đó.

VN88

Viết một bình luận