– Vậy ta nghe Nhất Sắc Tàng Đao đại tướng quân quý quốc muốn gặp ta mà! – Giọng Ngụy Minh trở nên khe khắt, gã đã chuẩn bị kỹ cho lần chạm mặt này. – Hắn ở đâu?
Loan Đơn ngẩng mặt lên nhìn Ngụy Tráng rồi cúi mặt lí nhí trong miệng: – Nhất Sắc Tàng Đao tướng quân là hư danh mọi người gượng gán cho tiện thiếp, tiện thiếp nào dám tự xưng.
Dầu đã trù liệu kỹ các tình huống có thể xảy ra, nhưng đây là lần đầu tiên Ngụy Minh gặp trường hợp này. Gã há hốc mồm la to:
– Nàng nói cái gì vậy? Ta nghe không lầm chứ, nàng chính là Nhất Sắc Tàng Đao đại tướng quân? Đàn ông Tống quốc trốn đâu hết rồi!
Lưng cô gái càng ở tư thế mọp xuống hơn, chẳng biết làm sao lúc này lại tiến tới sát mũi giày của Ngụy Minh. Khoảng cách quá gần – gần đến nỗi chỉ cần nữ tướng Loan Đơn ngẩng lên một thoáng là chắc chắn cái đầu của nàng phải đụng ngay khối u ngày càng nổi chụ ụ lên giữa háng Ngụy công tử.
– Với võ công của mình, nàng định dùng cách thức giao đấu như thế nào cùng ta?
– Tiện thiếp trộm nghe Loạn Dương Kiếm pháp ngoài việc đem tung hoành giữa sa trường trận chiến, vốn có thể sử dụng trong chốn phòng the. Nhất Sắc Tàng Đao của thiếp cũng vậy, tổ truyền xưa là một môn võ chỉ truyền cho nữ nhân hoàng tộc. Tướng quân cùng tiện thiếp, mỗi người hãy sử dụng võ công của mình mà giao đấu ở đây cũng được.
Loan Đơn vừa nói vừa khẽ kéo trễ ngoại y mình xuống, đôi vai trần từ từ lộ ra. Ánh đèn chập chờn càng lên nổi bật làn da trắng nõn của người thiếu nữ.
– Được thôi, ta hãy cùng nàng giao đấu. Nhưng điều kiện thế nào?
Giọng của Ngụy Minh đã trở nên gấp gáp hơn lúc mới vào thạch thất, vẫn cái cách nói dịu dàng như rót mật vào tai – Loan Đơn hé một nụ cười ru hồn:
– Nếu tướng quân thắng thì tiện thiếp nào dám có điều kiện – thân phận thiếp từ đây do tướng quân toàn quyền định đoạt. Nếu tiện thiếp may mắn được tướng quân nhượng cho nửa chiêu, tiện thiếp chỉ mong Ngụy quốc cho ký hoà ước cùng tiểu Tống, nguyện hứa từ nay không bao giờ xâm phạm bờ cõi.
Gã vừa nói vừa từ từ lột bỏ ngoại y của Loan Đơn. Chiếc yếm hồng mỏng tang không đủ che hết cặp tuyết lê căng tròn của nàng, mà còn tạo thêm sức quyến rũ mời gọi cho Ngụy Minh, Loan Đơn thì mãi im lặng.
Gã nhìn thân thể của Loan Đơn, mà trong bụng nôn nao một thứ cảm giác thật khó tả khi thấy những đường cong cơ thể người thiếu nữ đập vào mắt mình. Ngụy Minh cởi nốt chiếc yếm trên người Loan Đơn, đôi vú trắng nõn chọc thẳng vào mắt gã như chọc tức: Hãy bóp đi! Hãy vò xéo đi! Sao cho tuôn sữa ra thì thôi! Đúng là một hấp lực lạ thường, đứng trước nó nhiều gã đàn ông thật khó kiềm chế được đôi bàn tay lắm tật của họ, nhị công tử nước Ngụy cũng không là trường hợp ngoại lệ.
Loan Đơn vẫn đứng nhìn gã, đôi mắt ướt át của nàng như ngây thơ, thuần khiết và khuất phục trước gã. Chính ánh mắt đó càng khiến Ngụy Minh thêm phấn khích, cái vẻ được tự tôn của một chủ nhân trước một nô nữ trung thành biết hầu hạ.
Gã cởi nốt chiếc váy trên người Loan Đơn, tấm lụa mỏng tang tuột chậm xuống hai gót chân nàng. Ngụy Minh vẫn lầm lỳ nhìn vào mắt nàng, nhãn quan gã cũng tuột theo tấm váy lụa – nhìn thẳng xuống hạ thể Loan Đơn. Có lẽ để giảm bớt luồng máu đã chạy giần giật trong người, gã công tử phải làm một động tác gì đó… Ngụy Minh cộp mạnh vào đôi vú Loan Đơn, vuốt ve mơn trớn rồi lần xuống bên dưới. Gã cảm nhận được sự run rẩy và rạo rực của người thiếu nữ, chính những rung động này càng khiến Ngụy Minh thêm căng thẳng.
Ngụy Minh khẽ giật lấy dây lưng quần mình cho nó rớt xuống, một động tác thuần thục đến nỗi khiến người đối diện cảm thấy bình thường giống như một cái khoát tay, nhíu mày đơn giản. Ngụy Minh đưa hai tay mình vào giữa háng Loan Đơn bạnh chân nàng ra, lặng lẽ thọc mạnh dương cụ “bé bỏng” của mình vào cái nơi cần phải vào. Cả hai cùng trong tư thế đứng, cả thân thể người thiếu nữ quặt quà quặt quại trong vòng tay Ngụy Minh. Tóc tai cô gái bung xoã ra vì không chịu nỗi được nhịp độ lắc lư của cái đầu, gã nghe những tiếng rên rĩ nho nhỏ phát ra từ cái miệng xinh xắn của Loan Đơn để rồi tạo nên một sự bùng nổ dữ dội trong vị công tử nước Ngụy cho đến khi mệt lã nằm lăn ra bên cạnh nàng.