VN88 VN88

Anh em song sinh hành lạc Long Nguyên

Những cơn mưa lác đác bắt đầu trút xuống, kéo theo nhưng cơn giông như muốn thổi tung mọi thứ trên những con đường của kinh thành An Ấp. Mưa nặng hạt dần, sau đó là cả một làn nước vần vũ trút xuống, tạo thành một lớp màn trắng xóa. Chính trong cơn mưa gió buốt lạnh đó thì một kỵ sĩ xuất hiện, hắn bất kể gió mưa phóng ào ạt trực chỉ phủ Tướng quốc, trên tay hắn có cầm lệnh bài hỏa tốc. Xem chừng người đó rất vội vã, hắn đội mưa đem tin từ mặt trận báo về cho phủ Ðại tướng Bàng Quyên. Song kể cũng lạ, lúc này Bàng Tướng quốc đang cầm quân vượt biên giới phía nam tận ở nước Triệu, nhưng tại sao lại cho người đem tin về báo ở nhà ông ta cách đó hàng 700 dặm chớ?

Tay kỵ sĩ là Bàng Tranh – một tỳ tướng thân cận của Ðại tướng Bàng Quyên, vội vã nhập tướng phủ, hắn được dẫn ngay vào khách sảnh và người tiếp hắn lại là Ðại phu nhân Long Nguyên.
Long Nguyên vồn vã hỏi người tỳ tướng:
– Tướng công ta có khoẻ không?
– Bẩm đại phu nhân, quân ta đã khá mệt mỏi. Trận công thành này kéo dài hơn dự tính…
Câu chuyện của họ kéo dài hằng canh giờ, sau khi đã rõ ngọn ngành cục diện chiến dịch Hàm Ðan, đại phu nhân Long Nguyên lại hỏi:
– Người còn muốn trình báo gì nữa không?
Như đã thành thông lệ, có lẽ đây là phần quan trọng nhứt của công việc khiến Bàng Tranh vượt hơn 700 dặm đường trường để về An Ấp:
– Bẩm đại phu nhân, đây là các món đồ Tướng quốc sai thuộc hạ đem về.
Tên kỵ sĩ đổ xòa xuống bàn. Ôi thôi nào là hồng ngọc, bích ngọc… cũng như là vô kể các thỏi vàng loại tốt nhất. Bàng Tranh không hề một lần chạm tay vào chúng, bởi hắn dư sức hiểu về nguồn gốc của những vật đó và nhờ đâu mà dòng họ Bàng nhà hắn đang từng bước nắm lấy triều chính nước Ngụy.

Qua hôm sau, trong gian thượng khách phòng có đầy đủ những vật dụng bằng bạc rất sang trọng cùng một cái tràng kỹ thật lớn, có hai người đó nhìn Bàng phu nhân điểm một nụ cười thật ngây ngô. Chính nụ cười này trông họ càng đáng yêu hơn. Cả hai gã công tử cùng tiến tới bên Bàng phu nhân, mỗi người một ngắm nhìn Bàng phu nhân từ đầu đến chân.

Long Nguyên vừa nói vừa nhìn qua mành lụa ngắm nhìn anh em Viên Hựu từ đầu đến chân, theo một phản xạ rất tự nhiên, đôi tay Long Nguyên nắn nhẹ vào bầu vú đang căng tức của nàng. Ôi! Nó căng cứng làm sao… giá mà giờ này có kẻ nào nắn bóp một chút cho nó đỡ bức bối kia chớ?! Thậm chí có bóp bể cặp vú đáng ghét này ra cũng được! . Cái thân xác muôn vạn yêu kiều này đang làm khổ nàng đây!
Viên Hựu lại nặn nụ cười xởi lởi, nét ngây ngô của gã không làm Long phu nhân thích thú mà còn khiến bà ta cảm thấy nóng bừng cả người.
Long Nguyên không tránh được cái vẻ bẽn lẽn khi hỏi:
– Viên Hựu công tử cần gì à?
– Tại hạ muốn hỏi, Long Nguyên phu nhân nay được bao nhiêu niên kỷ?
Long Nguyên giả lả cười rồi nói: – Tiện thiếp đã giáp tam tuần rồi, công tử ơi!
Viên Hựu khẽ gật đầu nhìn sang Viên Ký. Viên Ký nói: – Mặc dù tuổi phu nhân đã được 30, nhưng Viên Hựu huynh vẫn thích nhan sắc phu nhân lắm lắm.
– Long Nguyên đã già lắm rồi… đâu còn xuân sắc để bồi tiếp nhị vị công từ.
– Hậy… Tại hạ vẫn thấy phu nhân là người đẹp nhất trong mắt tại hạ.

Y nói rồi lại nhướng mày với Viên Ký. Viên Ký khẽ gật đầu, bước ra đóng cửa biệt phòng lại. Long Nguyên không khỏi bối rối khi thấy cánh cửa duy nhất của gian biệt phòng khép lại, nhưng vẫn gượng nói:
– Nhị vị công tử có lẽ chưa gặp những cô gái tràn đầy xuân sắc thôi, tới lúc ấy ai mà còn màng nghĩ đến thân gái già này nữa.
Chẳng đợi Long Nguyên nói dứt câu là Viên Ký đã vòng tay qua tiểu yêu bế xốc phu nhân lên khỏi sàn gạch. Bàng phu nhân càng bối rối tợn:
– Công tử…

Bước đến bên tràng kỹ nhìn xuống phu nhân đang nằm xoãi người trên tràng kỹ, gã toét miệng cười rồi đưa tay kéo trễ trang phục của phu nhân xuống. Phu nhân Long Nguyên đâu phải là thục nữ, cũng chẳng còn thanh nữ, thậm chí nói là một kẻ từng trãi với những cuộc giao hoan. Nàng đã trải qua một đời chồng trước khi về với Bàng Quyên tướng quốc.
Nằm dài trên tràng kỹ, Long Nguyên nhìn hai gã công tử họ Viên đang đứng hai bên. Bốn bàn tay tới lui thoăn thoắt trong người bà ta. Hai gã mỗi người một bên đang gục đầu ngấu nghiến cặp vú tròn trĩnh đẫy đà của phu nhân. Họ thích thú khi thấy vẻ đờ đẫn trên khuôn mặt phu nhân và càng thích thú khi nhận ra lớp gai ốc nổi đầy khắp người bà ta.
Long phu nhân kinh qua không ít những cuộc mây mưa, song chỉ có lần này, phu nhân mới biết thế nào là vùi hoa dập liễu. Xác thân phu nhân Long Nguyên rã rời cùng hai gã công tử con nít tinh nghịch quái gỡ cùng sự phàm phu nanh ác của chúng.

VN88

Viết một bình luận