VN88 VN88

Anh em song sinh hành lạc Long Nguyên

Ánh mắt khích lệ đầy chất giao tình của Hoàng Xuân giúp tiểu thư Kim Ly vượt qua được cái e thẹn đầu đời của ngườI trinh nữ, từng lớp trang phục rơi nhẹ khỏi ngườI cô gái. Nàng ta oằn người trong vòng tay siết chặt của Hoàng Xuân, để rồi co rút người lại sau khi bật ra một tiếng rên đau đớn.
Đầu óc Kim Ly đã trở nên quay cuồng, nó không kịp tỉnh ra để nhận biết những khoảnh khắc nàng đã trở thành Hoàng phu nhân mà không đợi lên kiệu hoa. Cuộc giao hoan trao thân gởi tình cứ tiếp diễn trong biệt phòng đương kim tiểu thư quan Tư Mã Đô úy nước Triệu thâu đêm, mặc cho những toán quân ngoài kia đang tuần canh cẩn mật.
Tận cùng của những lời cầu tình đầy hoa mỹ như có cánh kia là hành động đè ngửa đối tượng ra để quất, là sự chiếm hữu một thể xác mặc cho hoa rời nhụy rã. Kim Ly bằng bản năng cố hữu của nữ nhân tự nhận ra điều ấy mà không cần ai chỉ bảo, trong tình yêu nàng cũng thích một hoạt cảnh cụ thể nào đó hơn là những lời hoa mỹ nhưng chẳng đi đến đâu của bọn nam nhân ấu trĩ.
– Huynh sẽ… thành thân với muội chứ?
Hoàng Xuân bật cười: He…He… tất nhiên, đó đâu còn là chuyện phải suy tính nữa hả Kim Ly nương tử.
Kim Ly chẳng màn đến sự lõa lồ của mình, bất ngờ ôm chặt cổ Hoàng công tử: – Muội yêu chàng… yêu chàng nhiều lắm. Nàng bắt đầu chủ động tìm đến đôi môi ngọt ngào của Hoàng công tử.
– Ta sẽ đến đây vào đêm mai, nàng đợi cửa ta chứ?
Kim Ly khẽ gật đầu: – Muội sẽ đợi chàng đêm mai.
Như muốn tạo thêm một ấn tượng mãnh liệt cuối cùng cho con gái quan Tư Mã nước Triệu, Hoàng Xuân xoè đôi tay ra chộp cứng hai núm vú Kim Ly giật mạnh về phía gã, miệng nở một nụ cười đối với người khác có thể là dâm tặc – nhưng riêng với Kim Ly là duyên dáng:
– Tạm biệt nàng nhé!
Bóng gã trai trẻ Hoàng Xuân lao vút biệt dạng vào bóng đêm thành Hàm Đan, để lại cô tiểu thư một mình đang tự mặc lại váy áo của mình.

Chẳng phải đơn giản mà Diên Thụy có thể đột nhập một cách dễ dàng vào phủ của Hiệu Thư lang Phí Mễ – một bộ hạ thân tín của Bàng Quyên Nguyên soái. Tuyết Liên là bước tiến thứ 2 trong kế hoạch thâu thập thông tin của Diên Thụy, trước đó và hiện tại hắn là một nhân tình của Hiệu Thư lang phu nhân Hoa Phiêu…

Thiệu An đã canh ở đoạn đường này suốt hai tháng nay, vào mỗi buổi chiều ngày thứ sáu có một chiếc xe ngựa chạy chầm chậm đến hiệu vải cuối hẻm Hạ Châu – một con phố tương đối sầm uất của đại thị An Ấp. Một phu nhân còn khá trẻ xuống xe, đường hoàng bước vào hiệu vải ấy. Bà ta lơ đãng chọn vài súc vải, tay chủ tiệm mau mắn gói lại để lên kệ hàng, chẳng có gì đặc biệt cả!
Sau đó vị mệnh phụ đi thẳng vào phía nhà trong của hiệu vải, bà ta ướm thử màu sắc và xem xét kỹ hơn hoạ tiết các tấm vải có phù hợp với làn da quý phái của mình hay không. Ðó cũng là một việc rất bình thường của nữ nhân, do quá chú ý đến ngoại hình nên họ rất ít khi hài lòng ngay với những gì họ vừa quyết định, Hoa Phiêu phu nhân cũng không là một trường hợp ngoại lệ.

Thiệu An đã uống đến chén trà thứ 5, khẽ ngáp dài, hôm nay chẳng có gì đáng quan tâm cả… hắn không hiểu Tổ trưởng Diên Thụy sai phái hắn theo dõi người đàn bà ngoại tình kia để làm gì chớ, chắc chắn là bà ta không phải là vợ của Diên Tổ trưởng mà! Mệnh lệnh thì đơn giản thôi:
– Người hãy theo dõi người đàn bà đó, chừng nào phát hiện có gì mới thì báo đến ta!
Ðối với Thiệu An thì chỉ biết tuân lệnh, hắn phải tự xoay xở lấy trạm canh, tự định ra thời gian làm việc cho mình. Nguyên tắc của Hoa Nam Ðiệp báo là vậy: không có cấp trên nào cầm tay dạy việc cho thuộc hạ, họ chỉ đưa ra mục tiêu rồi tự các thuộc hạ quyết định lấy chương trình hành động cho mình. Ô kìa! Tại sao khi đi thẳng vào trong phòng trong mà Hoa Phiêu phu nhân không cầm theo gói hàng để thử chớ! Lần trước cũng như lần này, vậy bà ta vào trong làm gì suốt 2 canh giờ? Thụy An rà soát lại trí nhớ của mình…

VN88

Viết một bình luận