nghe chiếc giày chân trái của ông có bàn chân Kim Hằng đặt lên, nhấn mạnh. Đúng ra, ông phải rút chân lại, không cho Hằng tấn công trắng trợn. Nhưng… ông đã yếu đuối, không những chấp nhận, mà còn muốn Hằng đặt nốt chân kia lên chiếc giày còn lại của ông.
Dưới bàn thì kể như kín đáo, vì có hai thành bàn che. Thế mà ông Cảnh sát Trưởng có cảm tưởng như nó trống trải lắm, ai cũng nhìn thấy. Lúc nãy, khi Kim Hằng nhỏ giọng, vì nàng âm mưu được ngồi gần ông Cảnh sát Trúởng hơn,
để xổ các thủ thuật chài dụ, phải làm sao cho ông này trở thành một trong những cừu non của nàng mới chịu. Bàn chân trần của Kim Hằng không đứng ở đó. Nàng xuyên ông quần, cho chân lên dần vuết ve ống quyển ông Cảnh sát Trưởng. Ông này nói một câu lãng è:
– Cũng gần đến giờ cơm trưa rồi chớ giỡn sao? Hay là… ông đi ăn cơm trưa, khi trở lại, em kể tiếp?
– À không, không.., tôi phải kết thúc hồ sơ của cô nội buổi nay để chuyển qua biện lý. Nhưng… cô còn nhỏ quá~ chắc, chắc tôi chỉ gởi cô đi một trung tâm hoàn lương cho thiếu nhi thôi…
Ông nói câu. đó với gương mặt sượng sùng – Hình như nói cho có lời mà nói. Còn nội tâm ông thì không phải thế – Nội tâm ông là mong Kim Hằng nói tiếp thật tận tường lý do tại sao Hằng trở thành gái gọi. Ông càng nóng ruột muốn nghe bao nhiêu, Kim Hằng càng lả lơi, quyến rũ bấy nhiêu – Chiếc áo mỏng dánh của Kim Hằng, cho ông thấy cặp xú cheng màu hồng nhạt, ôm trọn bộ ngực nỏn nường của Kim Hằng. Thỉnh thoảng Hằng tựa sát vào bàn, cố tình cho ông thấy cái căng phồng, cứng cáp của vú gái ì 5. Ông nuốt nước bọt hết mấy lần, rồi nhìn đồng hồ. Thời gian sao mà đi nhanh thế. Mới 9 giờ sáng đây, bây giờ đã 11 giờ thiếu 10 rồi.
Dưới kia, hai bàn chân của Kim Hằng đã táo bạo chỉa thẳng vào giữa háng của ôllg – Ông nhìn xuống – Quả là bàn chân trẻ em thật! Nó xinh xắn, nhỏ xíu với những móng đỏ – Bàn chân của những sân trường đầy phượng đỏ – Bàn chân của
cát mềm trên bờ biển…
Rồi không biết cái gì thúc đẩy. Ông tự động sề cái bàn tọa về phía trước, cố tình cho dương vật chạm vào hai bàn chân Kim Hằng. Cô bé nhìn thằng mắt ông – Hai bàn chân đó mơn trớn, xoa xoa chổ chỏm quần cương cứng. Ông Cảnh sát Trưởng đang vào bẫy sập của Kim Hằng? ! ! Cặp mắt ông nhìn láo liên ngoài cửa chính, ông sợ có ai đó đang theo giõi cuộc trộm tình bất chính của ông với cô gái gọi 15 tuổi.
Có thê thảm chưa? Ông Cảnh sát Trưởng mà phải sợ lại nhân viên, cũng vì hai bàn chân Kim Hằng đang khéo léo “thoa bóp” phần hạ bộ của ông? Ông vờ lớn giọng la Hằng:
– Cô. Sao cô không chịu cung khai luôn mà lại im lặng?
Hằng lẳng lơ, nhõng nhẽo như Điêu Thuyền:
– Tại em sợ… ông cho em đi trung tâm hoàn lương thiếu nhi!
Ở trong đó cả năm, không có đàn ông, em buồn chết đi… em nhớ chết đi! “Ăn” quen, nhịn đâu có quen? Hay là… ông giam em trong căn phòng này đi. ở đây nếu buồn, thì đã có ông bên em, tụi mình… tụi mình…
Ông Cảnh sát Trưởng vờ tằng hắn thật lớn khỏa lấp tiếng của Kim Hằng đang nhõng nhẽo, trong khi hai bàn chân Kim Hằng đang kẹp dương vật cứng ngắt của ngài Cảnh sát Trưởng trong quần. Ông hạ giọng thật nhỏ đủ cho Kim Hằng nghe:
– Toản bú hậu môn của chị Diễm rồi thôi hả? hay… là…
– Dạ đâu có, Hằng lẳng lơ trả lời. Anh ta rút lưỡi ra khỏi lỗ đít chị Diễm là bắt đầu thọc sâu vào cửa mình của Diễm – Đụ bằng lưỡi – Có lúc anh cạp cái mồng đóc của Diễm. Chị chỉ còn la Trời và tên của Toản, chớ không còn biết nói gì
hơn – Cho em hỏi ông một câu: bộ bú như thế sướng hơn đụ hay sao mà họ kéo dài cả nữa tiếng vậy?
– A, cái đó… cô đừng hỏi tôi. Tôi chưa từng biết ba cái vụ đó. Nó dơ dáy, nó súc vật, nó dã man mọi rợ, nó…
– Ông Cảnh sát Trưởngt Ông nói thật hay nói đùa? Bú lồn bú đít mà ông bảo là dơ, là súc vật à?
– Tôi chưa hề làm, mặc dầu đã có gia đình 20 năm rồi.
Trời ơi, Thượng Đế sinh ra cái miệng là để ăn, để uống, để nói những lời hoa mỹ… chớ ai lại đi liếm cái chỗ…
Kim Hằng vờ rút hai bàn chân lại, nghiêm nét mặt:
– Được rồi bây giờ thì ông dùng quyền Cảnh sát Trưởng muốn đày em di đâu cũng được, không muốn ngồi đây phút nào nữa. Chán chết được Cả hai đêm không có đàn ông – Gặp được một người, tưởng họ biết rung động, biết yêu đương biết hòa chung hơi thở – Không dè…
Ông Cảnh sát Trưởng một ìân nữa bối rối, tiếc rẻ, đã nói những điều làm cô bé phật lòng, để hai bàn chân chim kia không còn nâng niu bảo vật của ông nữa. Ông xuống giọng:
– Kim Hằng, phải hiểu giùm ngoài kia bọn thuộc hạ có thể đang theo giõi từng hành doing của tôi. Cho phép tôi thỉnh thoảng nạt nộ, nói nghịch lại vài câu cho có vẻ… Nếu không, chúng nó sẽ nghi? (tằng hắn giọng nói lớn). Rồi sao nữa, cô phải thành thật khai cho rõ ràng, không được che dấu bất cứ chi tiết nào (lại nhỏ giọng em nói đi, sau đó họ làm gì nữa?
Hai bàn chân nghịch ngợm của Hằng lại cho lên ghế ngồi ông Cảnh sát Trưởng, kẹp khúc dương vật mà thoa, mà nắn, rồi tiếp:
– Chị Diễm chịu không nổi, bảo anh Toản đứng thẳng lên, chỉa cặc vào mồm chị. Trời ơi, cặc của ba em, của ông thầy kém toán em đã thấy. Nhưng không của ai có hình thù kỳ dị như cặc của anh Toản. Đã lớn, dài, mà cái đầu của nó như con cá lóc t quặc xuống – Chị Diễm ngậm chật hai khóe miệng, nhắm mắt, cho cặc Toản vào hai phần bên trong miệng, nút ngon, rồi lại đẩy ra.
Toản đứng bặm môi, trân mình – Diễm bú khá lâu – Xong chị đẩy Toản ngồi xuống ghế mây, chổng cặc lên – Chị chàng hãng cho cặc Toản lọt phủm vào lồn, ngồi nhún nhẩy, đụ ngất trời suốt gần một tiếng đồng hồ – Em từng xem ba mẹ, chị Phúc và thầy Hải làm tình. Nhưng chưa bao giờ có cảnh đụ lạ lùng, khiêu gợi, hấp dẫn như bữa đó. Ngón tay em đã phục vụ cho chính em ra cả thảy ba ìân – Nhưng em chỉ ngậm miệng mà tận hưởng – Không quyền la to và muốn nói bậy gì
thì nói như chị Diễm và Toản:
– Nếu ngày nào mình cũng gặp nhau ở đây hoặc phòng em, anh hứa chắc với em là sẽ xa hẳn mẹ em, không còn làm tình lén lút nữa, dù những ngày em phải bận học ở trường. Lồn em bót và đẹp hơn nhìêu Diễm ơi? Họ đụ nhau cả tiếng, nhưng có những lúc ngừng lại lau bớt nước khí, rồi lại bỏ vào đụ tiếp.