Một bữa chìêu thứ sáu, giờ tan học- Uyển vờ ngồi lại sau hết, lật tập ra làm bài… xong kéo dài cho đến khi sân trưởng không còn ai. Em táo bạo xách cặp, tiến vào phòng Ông Hiệu trưởng mà không cần gõ cửa. Chưa một ai, kể cả giáo sư không dám làm chuyện bất lịch sự như thế.
– Thưa thầy, em có một chuyện riêng muốn nói – Uyển vờ khép nép, lễ độ, khiếp hãi, cho ra một cô bé “thơ ngây” chưa biết gì, mặc dầu em đã đến “tặng quà” cho thầy Báu có cả chục lần.
Ông Hiệu trưởng quắc mắt, sệ cặp kiếng can xuống nhìn cô bé:
– Chuyện riêng? là chuyện gì? Sao em không trình với cô giáo mà phải vào tận đây giữa lúc học sinh và cô thầy giáo đã tan hết?
– Dạ em nghĩ, chuyện thầm kín này cô giáo sẽ chẳng giải quyết được. Còn em chờ cho đến ngày thứ Sáu cuối tuần, và giờ tan học, là bới vì… Ông Hiệu trưởng mới có thì giờ lắng nghe hết tâm sự riêng tư của em! Một chuyện thầm kín quan trọng.
– Em ngồi vào ghế đi! Để thầy vặn thêm ngọn đèn.
– Thưa thầy, khỏi. Vì chuyện em sắp trình bày, không cần đèn sáng. Âm u thế này, có lẽ tiện hơn.
Ông Hiệu trưởng tên Trung, vừa nhớm đứng dậy, đã phải từ từ ngồi lại xuống ghế. Đầu óc ông hơi nghĩ mông lung – Ông chưa đoán được chuyện riêng tư của Uyển sắp nói thuộc loại nào? Nó có dính dáng đến vấn đề giáo dục của các thầy cô, hoặc đến vấn đề học vấn của em? Hoặc có ai đối xứ bất công với em? Thế nhưng, tại sao Uyển cần ánh đèn âm u? Ông lột cặp kiếng cận để trên bàn giấy, và bắt đầu hỏi:
– Dù là cuối tuần, nhưng công việc của thầy cũng bề bộn lắm. Trò có gì muốn nói, thì tóm gọn thật nhanh, được không?
Bé Uyển lại vờ nhìn quanh, rồi hỏi thật nhỏ:
– Thưa thầy giờ này có còn ai đến văn phòng này nữa không?
à ừm… thầy nghĩ là không? Tại sao? Có gì phải sợ?
Uyển không trả lời, mở cặp lấy ra một phong thư đựng một xấp hình giao cấu cua Nhật Bổn. Xấp hình này em đã lấy cắp tử tủ của mợ Thoa do ông Thiếu Tá Vũ Hào bắt được ngoài phố Lê Lợi . Em đẩy xấp hình đến trước mặt thầy, nói:
Nhờ thầy xem giùm, đây là loại hình gì mà nó đã làm em mất ăn mất ngủ cả tháng trời nay.
Ông Hiệu trưởng cũng vờ giả tỉnh cầm xấp hình sáu chục tấm lên, dựa lưng vào ghế – Không phải xem lướt qua. Mà có tấm ông đã nhìn kỹ cả vài phút. Bé Uyển “bắt mạch” con “cọp rằn” bằng cách nhìn phản ứng trên mặt thầy… Lúc
đầu da mặt thầy chỉ hường hường. Sau đó chuyển qua màu đỏ say rượu. Cuối cùng, mắt thầy cũng đỏ theo như người say rượu mạnh.
– Năm nay em bao nhiêu tuổi há?
– Thưa thầy… gần 13 – Dạ, hai tháng nữa là sinh nhật của em.
– Tuổi đó mà xem loại hình khiêu gợi này là không hợp. Ngay như thầy đã là người lớn, cũng chưa bao giờ. ở đâu em có. – Thưa, một bữa em về nhà soạn bài ra học, bỗng thấy xấp đó nằm chình ình trong tập. Không biết ai cố ý bỏ vào???
– Em có dưa ba má, anh chị, hay bạn bè xem chưa?
– Dạ… thưa thầy… em không dám, vì sợ bị tịch thu…
– Sao hồi nãy em bảo nó làm em mất ăn mất ngủ cả tháng, rồi còn sợ bị tịch thu? Nếu ba má tịch thu là phải chớ!
– Dạ… tại vì… em muốn mất ăn mất ngủ! Thế mới lạ chớ.
– Em nói gì, thầy hoàn toàn không hiểu. Em lặp lại đượe không?
– Dạ bởi vì ban đêm, học bài xong, em vào giường, chong ngọn đèn nhỏ, một mình, lật từng tấm ra xem… thú vị lắm…
– Xem xong thì ngủ. Tại sao em phải mất ngủ?
Thầy Hiệu trưởng đã có gian ý! Hồi nãy ông hỏi “Em có đưa ba má, anh chị hay bạn bè xem chưa? là bởi vì ông muốn biết, chuyện này, ngoài bé Uyển có ai biết nữa không? Bây giở ông lại hỏi thêm: “Xem xong thì ngủ. Tại sao em phải mất ngủ?” – Ông muốn khai thác một sự thật thầm kín, nếu bé Uyển dám khai. Cô bé diễn xuất tuyệt hay. Em vờ nhìn ra ngoài, nhìn trong kia văn phòng dù ông Hiệu trưởng đã trấn an lúc nãy là sẽ chẳng có ai đến giờ này! – Xong em nhỏ giọng:
– Tại sao em phải mất ngủ hả? Đó, đó là điều em dám bạo gan đến đây gặp ông giờ này, để nhờ ông giải đáp. Lần đầu, ngồi ở bàn học, xem những tấm hình “quái đảng” “kỳ dị” đó, em… em… chưa có một ý thức gì hết. Lần thứ hai nghĩa là khi đã ăn xong cơm tối, tắm rửa, học bài xong, em lại mang lên giường xem lần nữa. Đâu, thầy cho em mượn lại xấp hình, để em chọn ra hai tấm – Hai tấm này làm em mất ngủ… Đây! Một, hai, thầy xem đi.
Thầy Trung cầm xem. Không biết thầy có thấy gì đặc biệt khi nhìn anh chàng có hàm râu con kiến đang thè lưỡi liếm lồn cô gái. Tấm khác, cũng anh chàng đó, đứng ểnh đít, cầm con cặc tổ chảng, dí vào mồm một cô gái khác.
Thầy Trung lắc đầu, mắt nhìn hình, mồm trả lời:
– Không – Thầy có thấy gì đặc biệt đâu?
Bé Uyển “thơ ngây” hỏi:
– Thầy không thấy người đàn ông đó giống hệt thầy hả?
Thầy Trung lập tức phóng mắt nhìn em bé. Mặt thầy lại đỏ hồng. Tay thầy hơi bối rối. Vì thầy hiểu phần nào lý do có mặt của Uyển tại văn phòng thầy, giờ này? Thầy đang lúng túng thì bé Uyển phang thêm một câu đổ lửa:
– Tử khi nhìn hai tấm hình có thầy trong đóm em… em… chẳng những mất ngủ. Mà ban ngày vào trường, em cứ tìm cách thơ thẩn trước phòng này, để… mong có dịp nhìn… thầy!!!
Thầy Trung vội cải chính lắp bắp như cà lăm: .
– À, không… không đâu em, Uyển – Trong hình là một người khác ở bên Nhật… họ… chuyên sống… bằng… nghề… nghề… chụp hình… dâm dục… khiêu gợi, còn anh, ủa quên, còn … thầy…
Uyển làm bộ cười ngất, mà tay thì che miệng, không cho tiếng cười vang xa. Em cười vì tự nhiên em đã làm cho con “cọp rằn” phải ngượng ngập. Em đã làm cho “Cọp rằn” tự xưng bằng ANH! Em tấn công thêm với dáng điệu một gái
nhảy hơn là học sinh:
– Em đã cho rửa ra mấy bộ để dành. Rủi có bị tịch thu thì vẫn còn cái khác mà xem cho đỡ… thèm? Đỡ nhớ thầy.
Thầy quay ghế, nhìn trực diện bé Uyển, dằn từng tiếng:
– Em nói lại eâu chót cho thầy nghe xem?
“Rủi có bị tịch thu, thì em vẫn còn tấm khác mà xem cho đỡ thèm. Chứ THèM, Uyển cố tình nói thật nhẹ nhàng, lả lơi, mời gọi, mà đôi mắt thì tình tứ, lẳng iơ nhìn thầy Trung.
Thầy đứng bật dậy, quên ý tứ, làm bé Uyển thấy cục gân bên trong cợm lên ở quần Tây. Thầy lại cửa, vờ tìm ý để nói chuyện, nhưng kỳ thật là thầy khóa cánh cửa. Thầy trở lại thả một câu thăm dò cho chắc ý:
– Tối quá rồi. Uyển nên về dùng cơm với gia đình. V^ trễ ba má Uyển có thể đổ ra đi tìm. Mà thầy trò mình ngồi đây sau giờ học một cách phi pháp… bất thường… không lý do…