Óc khỉ mà bọc hột gà, chiên lên ăn thì quá thường – Nhưng cột con khỉ, dùng dao phay thật bén, xởn sọ, lấy thìa mút óc tươi ăn, xong uống một ngụm rượu đào – Cái đó ngon, lạ hơn nhìêu. Mắc mấy cũng có người ăn? Cho nên, có nhìêu anh nhà giàu, nửa đêm, mò xuống bếp, vào mùng “xin” con ở, trong khi vợ nhà đang nằm trần thuồng, chờ đợi trên giường!
Trên màn ảnh, thằng bé vẫn bú lồn – Con trâu vẫn di chuyển ăn cỏ. Nhưng khi trâu đến một ruộng bắp, thì nó tuôn sâu vào ruộng, mồm nó ngoạm, nhai những đọt bắp non – Chân nó dẫm phá gần góc tư rẫy bắp. Lão già chủ ruộng, tướng mập mạp phương phi, xuất hiện – Ông đến lôi thằng bé xuống, trói thúc ké, cột chặt con trâu ở gốc cây mù u – Trong khi cô bé tuột xuống, chưa mặc quần, quỳ lạy, xin phú ông tha tội:
– Trăm ngàn lạy ông tha cho chúng con. Vì ham chơi quá, không để ý, cho trâu phá dẫm bắp của ông…
Lão đến trước mặt cô bé, chống nạnh, hống hách:
– Tao sẽ mang chúng mày ra ngoài chợ – Tao không cho chúng mày mặc quần áo, để thiên hạ biết thứ con nít ranh mà đã biết trèo lưng trâu đụ đéo!
– Trời ơi, ông làm thế là bôi nhục cả gia đình của hai đứa – Lạy ông? Hay ông muốn con ở đợ suốt đời cho ông để chuộc tội cũng được. Xin đửng làm thế, tội nghiệp lắm ông!
Nghe con bé nói thế, lão địa chủ mửng thầm – Lão bảo:
– Muốn tao tha phải không. Muốn thì cổi luôn áo cho tao xem toàn bộ thân hình trần truồng của mi ra sao?
Cô bé ngượng lắm, liếc nhìn cậu nhỏ bị trói cạnh con trâu. Xong cô nhìn quanh xem có ai không, rồi tử tử cổi áo. Hai cái vú nhỏ xíu, chỉ cộm lên như hai nuốm cau. Thế mà lão phú ông le lưỡi liếm môi, thèm thuồng… Ông nhìn xuống
lồn cô bé – Trắng hếu, không một sợi lông – Lão cười nói:
– Em bé… em năm nay bao nhiêu tuổi?
Thưa ông… cháu được gần mười một tuổi, Cô bé trả lời.
– Gần thôi, chớ chưa được mười một? Hề, hề, hề – Nhỏ xm vậy mà… hề, hề, đã biết cái vụ đó sớm quá vậy?
Lão nham nhớ đưa tay vuết mặt cô bé một cái – Cô bé làm một cử chỉ khó chịu, rồi trả lời:
– Dạ tại vì nhà cháu nghèo quá, nên cháu mới biết chơi sớm!
Lão cười phá ỉên một hồi, vang động một góc rừng:
– Cái gì? Nhà nghèo quá mà em phải biết chơi sớm? hề, hề, hề… Em… nói cái giống gì, qua nghe lùng bùng lỗ tai quá vậy? Nghèo với chơi sớm đâu ăn thua gì với nhau?
– Thưa ông, có chớ. V nhà nghèo, nên năm lên chín tuổi, con đã bị cha mẹ đem bán cho một phú ông giàu có, làm vợ nhỏ và kiêm luôn nghề giữ trâu.
– A, a, a! Tao hiểu – Giữ trâu thì ta hiểu – Nhưng chín tuổi, làm sao biết gì mà làm vợ bé?
Mặt cô bé buồn buồn, kể lại:
– Dạ ban đầu cháu khóc dữ lắm. Cháu không chịu nằm chung giường với người đàn ông đáng tuổi cha mình. Nhất là phải cổi truồng cho ông ta rờ rẫm, hôn hít. Nhưng sau mười mấy ngày, ông ta không hề có cử chỉ ép buộc sàm sỡ cháu phải làm chuyện tình dục. Ông cho cháu nhìêu vàng, cưng chìêu, thương yêu cháu. Rồi ông xin cháu cho phép ông bú… lồn. Ông cho cháu không những vàng, mà còn có những vòng ngọc, và hạt trai. Chính những thứ này làm cháu có thiện cảm với ông ta. Và… cháu đã ưng thuận. Đêm đó, cháu dang hai chân ra, nằm nhắm mắt.
Trời ơi! Lưỡi ông ta đã miệt mài hôn hai chân cháu cả tiếng đồng hồ – Lúc liếm lên vùng da non hai bắp vế, ông đã làm cháu phát ra những tiếng rên, và chỉ mong sao cho lưỡi ông liếm thẳng vào lồn càng nhanh càng tốt? Đợi mãi không thấy, cháu đã bạo dạng cầm đầu tóc ông ta, kéo mồm ông ta ngay miệng lồn. Vào đến rồi mà ông xem, lão cũng chưa chịu bú… Lão chỉ dùng mũi hôn, dùng miệng phà hơi nóng ở lồn cháu. Lồn cháu nóng như lửa đốt. Mà lão thì tà tà chậm chạp như không có gì xảy ra? Bực quá, và cũng thèm quá, cháu đã ểnh lồn ngay miệng lão ta, và kêu nhỏ: “bú em đi”!
Lão vẫn chưa chịu bú – Còn bé quá, cháu đâu biết đó là nghệ thuật của lão bắt cháu phải xin lão thêm ìân nữa – Thưa ông, cháu phải hai tay banh sẵn lồn ra, mời: ‘~Bú em di” – Lúc đó cái lưỡi quái ác của Lão mới bắt đầu liếm nhẹ hai bên háng, liếm mông đít, lỗ đít, và cuối cùng, là khe lồn. Trời ơi, lồn chín tuổi mà có lưỡi đàn ông liếm tới, cháu… cháu không biết phải diễn tả thế nào cho đúng với cái sướng lạ lùng lúc đó – Vừa sướng, vừa mắc cỡ, vửa thèm cảm giác lạ, cháu cắn chặt hàm răng không dám rên nứa. Nhưng khi lão ngậm vào hột le cháu mà nút, thì cháu la:
– Đồ khốn nạn địa chủ. Đồ chó đẻ địa chủ – Ông là đồ hèn hạ. Ông ỷ giàu mua em về để bú lồn… bú… hột… le, bú mông đít… Đồ địa chủ ui, chết em rồi ông ơi, ông… ông đang làm gì… đó… hả? Ông liếm miệng lồn… em hả? Ôl, khốn nạn, .. liếm sâu vô chút nữa được… không? Đồ… đồ… …sướng quá!
Lời thì của cô bé kể. Mà hình ảnh thì đạo diễn quay lại cảnh lão địa chủ đang bú em, hồi chín tuổi Lão địa chủ râu xồm xoàm hơi bạc, mà lại bú lồn cô bé trắng nỏn, không một sợi lông. Sự tương phản đó, làm người xem phải há hốc mồm,
phải ngây dại, bị thu hút như nam châm hút sắt! Đầu lưỡi nhọn của lão quét tròn miệng lồn, rồi lại chạy lên nút nhẹ hột le. Xong lại xuống quét, bú miệng âm hộ – Chỉ mỗi cái đầu lưỡi đó không thôi, lão địa chủ đã làm cô be thành kẻ toa rập vào cuộc chơi hy hữu giữa căn phòng bày biện sang trọng, giàu có.
Vì hai đìu nhỏ xrư của cô bé đã biết tréo qua lưng lão địa chủ, và mông đít em ểnh lên liên tục cọng với tiếng rên thơ ngây của cô bé:
– V^y là bú lồn đây hả ông? Sao cả hai tháng nay ông không chịu cho em? Sướng hết chịu nổi rồi? em trả lại cho ông hết ngọc ngà, vàng bạc, châu báu… Mấy thứ đó làm sao bì với cái sướng này hả, thưa ông?
Màn bạc chiếu đại ảnh cái lưỡi đang liếm rất chậm miệng lồn cô bé. Rồi xen kẽ vào hình ảnh mười ngón chân nhỏ cô bé riếu lại. Hai bàn tay quơ nắm chặt tấm ra giường. Nhất là khuôn mặt thơ ngây, bé con đang nhăn nhó chịu đựng cái khoái lạc điên cuồng đang chạy khắp châu thân! Làm sao chịu nổi với cái chiêu của Xích My lão địa chủ. Tóc muối tiêu lão bối một cục sau ót. Trần trùng trục như Targan. Cái quần lụa màu mỡ gà lão mặc đang chỏi lên một cục u ở hạ bộ.
Lão tử tử thọc cái lưỡi dài nhọn hoắc vào âm đạo con bé. Có cái gì hơi dã man, mọi rợ, cưỡng bức!!! nếu người ta không nghe cô bé hỏi một câu bất ngờ:
– Ông chỉ bú vầy thôi, hay còn làm gì thêm nữa không?