Ông bật la hơi lớn khi Hằng ngậm vào đầu cặc, nhấn luôn cái miệng sâu vào hơn nữa khúc, bắt đầu bú? Mắt Vũ Hào chỉ còn tròng trắng. Mồ hôi trán rịn ra. Mái tóc hơi hoa râm của ngài thiếu Tá xỏa xù, rối beng, rối như tấm lòng khắc khoải của ông. Ông có rên nhưng phải ếm giọng cho bên ngoài không ai nghe thấy. Bàn tay xinh xắn của Hằng thì vuốt ve cái bụng của ngài. Tay kia, em nựng nựng cặp trứng dái. Rồi em còn cà hai trái vú non lên bắp vế của ông nữa. Ông quên bố nó cái báo cáo mật của bọn đàn em ven đô: đặc công VC sắp làm những màn ngoạn mục vào ngày lễ sinh nhật của già Hồ, mặc dù anh này đã ngủm cù đèo ba năm trước vì bệnh tiểu đường, và hư thận.
Bé Hằng đang cố đem hết xảo thuật tinh vi cao độ ra để Vũ Hào phải đầu hàng. Em bú khoảng năm phút thì nhả ra, liếm khắp thân cặc. Uếm luôn hai hòn dái – Rồi lại ngậm vào có vài giây, lại nhã ra, Nằm đó, Vũ Hào hưởng không hết trọn cái ngon, la lên:
– Trời ơi, mình ơi? Ngậm hết vô bú cho lâu, chớ sao lại vậy? Anh đang sướng, em lại nhã ra???
Hằng mặc kệ, anh nói gì kệ tía anh – Tôi đang dùng chiến thuật “đưa cọp ra khỏi rừng”. Anh càng thèm, tôi càng thành công. Bàn tay Hằng không ngừng xụt con cặc. Em lại ngậm vào mà không bú, trong khi Vũ Hào năn nỉ như bé con xin kẹo mẹ. Cuối cùng em thọc đốc họng thật sâu vào cặc Vũ Hào, bú kịch liệt, bú hung tàn, giã man. Vũ Hào ểnh đít lên, nhận đầu Hằng sát xuống, bắn mạnh hằng loạt nước khí vào mồm cô bé. Hằng vẫn bú mạnh tiếp tục, chắt cho hết giọt cuốl cùng, làm Vũ Hào, khi phụt xong, nằm bất tỉnh, thở mệt hơn lúc hành quân diệt Cộng.
lnterphone reo. Thằng đàn em báo:
– Trình Thiếu Tá, hình như có bà tới?
Nhanh như cái lò xo, Vũ Hào ngồi bật giậy, tròng áo, tròng quần, vuốt tóc rồi đẩy Hằng vào phòng chứa giấy tờ, hồ sơ, khóa lại. Xong, ông ngồi vào bàn viết, lật mấy cái giấy tờ làm dở sáng nay ra, lúi húi như đang chăm chú. Interphone
lại reo:
– Trình Thiếu Tá có bà nhà muốn gặp.
– Mầ nói dối là tao vửa đi vắng, được không?
– Dạ em nói rồi, mà bà không tin, vì bà thấy xe Thiếu Tá vẫn nằm đây.
Cửa được gõ – Vũ Hào đến mở – Thoa đẹp như nàng tiên trong chiếc áo dài bông ngũ sắc, nước hoa thơm phức:
– Bộ anh làm việc dữ lắm sao mà quần áo xốc xếch, tóc tai không chải, rồi giày cũng không mang vậy.
– Ôi, bận chưa tửng thấy. Mẹ tổ nó ba thằng VC về quấy rối hoài, ăn không ngon, ngủ không yên – Phần sắp đến ngày Quốc Khánh nữa. Vũ Hào dối một hơi.
– Bận thì bận, trưa không về nhà, cũng phải dành ít phút mà ra ngoài ăn tô phở chớ.
Thoa chợt thấy trái chuối (do Kim Hằng lột dở dang, chỉ ngậm biểu diễn, không ăn). Thoa hỏi:
– Tội nghiệp anh khôngt Bận đến chuối lột ra nữa trái rồi mà cũng không ăn…
– ời, ta nói khổ hơn trâu bò nữa mà…
– Ủa còn một trái nữa, nằm bên dla cơm tấm nguội ngắt – Ai lại ăn cơm tấm với chuối vào buổi trưa, anh.
– Cái đó là tụi nó mua cho anh ãn sáng, mà cũng chưa kịp – Điện thoại tới tấp, không dứt:
– Mà mọi khi anh làm việc đâu có khóa cửa, sao bữa nay lại…
– Thì phòng gian bảo mật mà. Nhân viên nó đi ăn trưa hết, nên anh ngồi có một mình, phải cẩn thận chớ!
Mợ Thoa thấy giáng điệu và giọng trả lời của chồng trưa nay hơi khác thường, nhưng bà không nghi – Cho đến khi bà chợt thấy cái quần xì líp màu trắng nằm sau chồng giấy hồ sơ. Bà túm lấy, cầm lên coi, rồi yên lặng xếp bỏ vào bóp. Mồ hôi toàn thân ông Vũ Hào ứa ra như tắm. Từng cử chỉ bối rối, vờ vỉn của Thiếu Tá không sao lọt được cặp mắt hoạn thư tên Thoa. Bà đứng dậy, nhìn chồng một khoảnh khắc, xong ngoe ngoảy bước ra, không lởi chào tạm biệt.
Chuyện bà ngoại tình thì Vũ Hào che được vì nhìêu lý do. Còn chuyện cái xì líp này nó còn lớn hơn những trận máy bay Mỹ oanh tạc Bắc Vlệt – Cái xì líp sẽ là một hứa hẹn những nổ bùng kinh khiếp ngay trong phòng ngủ của Cảnh sát Trưởng Vũ Hào!
Bà Thoa bước ra mạnh như cơn lốc – Cánh cửa văn phòng được đóng kêu cái ầm – Thiếu Tá Vũ Hào ngồi phịch xuống ghế như thây ma không hồn. Mồ hôi ông tiếp tục vã ra như tắm, mặc dầu ông đang ngồi trong phòng lạnh. Đầu
óc ông nghĩ hoang mang, loạn xạ đủ thứ. Ông nghe như cái lon bạc của mình không cánh mà sắp bay. Chuyện này mà báo chí biết được thì có Tổng Thống Ngô Đình Diệm cũng không cứu nổi. V, bất cứ anh nào có chân trong Đảng Cần Lao mà lạng quạng, là cuộc đời đi đứt, dưới luật Gia Đình của bà Ngô Đình Nhu.
Vũ Hào bấm Interphone:
– Mầy đó hả? Thấy bà đi chưa?
– Dạ chưa – Bà còn ngồi trong xe nói gì với tài xê.
– Hể xe bả khuất, là lập tức cho tao hay – Hoặc bả rời xe trở vô lại, cũng báo cáo, nghe rõ?
– Dạ 5/5 thưa Thiếu Tá.
Anh chàng ngồi đó, sắp đặt những câu trả lời sao cho suông sẻ về cái xì líp ác ông em Kim Hằng bỏ quên ra đó. Tm mãi không ra lý do. Sao trên bàn ông Thiếu Tá Trướng Ty Cảnh Sát, mà lại có cái xì líp, không phải của đàn bà, mà là của trẻ con tuổi thiếu niên? Cửa nhốt Kim Hằng được gõ thúc. Vũ Hào lại mở hé hé, nói nhỏ:
– Lạy em, chịu khó ngồi trỏng chửng 10 phút – Đợi cho bả đi rồi hẵn ra.
– Được nhưng anh làm ơn lại bàn lấy giùm cái xì líp của em – ở truồng lâu không quen, lạnh da lồn quá hà.
– Bả… lấy bà nó cái của ác ôn đó rồi. Hết chổ để sao nhè bàn làm việc của anh mà em để. Nãy giờ anh lo muốn bể óc, bể ngực luôn – Nếu bả hỏi của ai, làm sao trả lời:
Kim Hằng nhoẻn nụ cười như hoa – Em thông minh nói ngay:
– Chuyện chỉ có vậy mà nghĩ không ra? Anh chịu đại ra là đêm qua, anh hành quân Cảnh sát, bắt được một con giao liên, giả làm đĩ đứng đường – Xong anh đem về, bắt lột truồng nó ra khám xét, tra khảo, rồi trước khi tống giam, anh cho nó mặc đồ lại – Nó đã để quên quần xì líp!
Mắt Vũ Hào sáng rực như sao – Chàng mừng hết lớn nhờ cái mưu vặt của cô bé Kim Hằng. Chàng hỏi lại:
– Nhưng nếu bả hỏi VC gì mà mặc xì líp của trẻ em?
– Trời ơi, anh ngu quá thì thôi – Giao liên với. Đặc Công VC bây giở toàn là thiến niên, để mà mắt Cảnh sát!!!