VN88 VN88

Âm mưu nhét Á Phiện vào lồn Heo May

Nhưng cuộc đời không êm ả trôi như Lãng Du mong đợi. Vào một ngày trời u ám, Heo May báo cho người tình biết là nàng vừa được mời đi đóng phim. Lãng Du hốt hoảng phản đối: – Không, đời mình là để cống hiến cho âm nhạc. Anh không thích điện ảnh. Anh không nhận lời. Heo May phân tích chậm rãi: – Người ta mời em chớ có mời anh đâu mà anh phản đối dữ vậy. Heo May cũng như bao nhiêu người khác. Ai lại không muốn trở thành tài tử điện ảnh. Tài tử dầu sao nghe cũng oai hơn danh ca chứ. Nàng nói bằng một giọng cương quyết: – Em đã nhận lời người ta rồi. Lãng Du hốt hoảng: – Như vậy rồi mai mốt anh hát với ai? – Anh hát với ai thì … kệ anh chứ. Lãng Du lồng lộn lên như một con thú dữ. Chàng ta trợn mắt hạch hỏi: – Em … dám nói chuyện với anh như vậy hả? Heo May tỉnh bơ: – Có cái gì đâu mà hỏng dám. Anh là cái gì của tui… mà tui hỏng dám. Lãng Du giận tím mặt mày. Chàng đã bỏ bao nhiêu công lao để dạy dỗ, huấn luyện, lăng xê nàng mới có được ngày hôm nay. Vậy mà bây giờ nghe lời thằng mắc dịch mắc toi nào mời đi đóng phim nàng lại trở mặt một cái rét. Lãng Du bằng nhẹ giọng: – Em phải nghĩ tới tương lai sự nghiệp hai đứa chứ ? – Anh có tương lai của anh. Em có tương lai của em. Mạnh ai nấy lo. Xứ tự do mà.

Lãng Du chịu hết nổi, bèn trổ cái giọng kể công ra mong nàng thương tình: – Công lao anh dạy dỗ bấy lâu. Chẵng lẽ chỉ vì một ảo ảnh mà em đạp đổ hết sao em? Heo May trả lời giọng điệu vô cùng … dân chơi: – Anh đừng kể công, kể ơn ra đây. Anh nghĩ coi, Anh dạy tui một ngày hỏng tới một tiếng mà anh bắt tui nằm ngữa cho anh nắc một ngày 3, 4 cái. Chưa kể lúc buồn, anh còn bắt tui … bú cặc. Nếu hỏng có tui, anh đi chơi đĩ. Thử hỏi một ngày tốn bao nhiêu? Lãng Du hết ý kiến. Chàng nghĩ thầm “nó nói cũng đúng thiệt”. Nếu chàng làm găng lên, tức nước thì vỡ bờ. Heo May bỏ chàng đi luôn thì chàng … bỏ mẹ. Ai thèm kêu chàng đi “show” nữa. Rồi tiền đâu mà trả tiền nhà, tiền ăn. Chỉ có cái xe thì cũng chính Heo May đứng tên. Nàng ra đi thì Lãng Du chỉ có nước móc khúc hot dog lên mà gặm tiếp. Sau một lúc suy nghĩ thiệt hơn, Lãng Du nói giọng yếu xìu: – Chừng nào thì … bắt đầu đóng? – Em đã thử ‘tét” rồi. Thứ hai bắt đầu. Heo May vào phòng nằm suy nghĩ, bỏ mặc Lãng Du nằm một mình ngoài sofa đang tức … dái. Nàng không ngờ cuộc đời nàng lại may mắn đến như thế. Heo May sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Cha mẹ không nuôi nổi, phải bỏ nàng vào viện mồ côi lúc Heo May vừa tròn một tuổi. Năm lên mười, tình cờ có một phái đoàn người Pháp ghé thăm Việt Nam. Họ đến viếng trại mồ côi, và một người trong bọn động lòng xin nhận nàng làm con nuôi, rồi lo cho nàng về Pháp. Có lẽ nhờ hạp phong thổ. Lại nhờ sống ngay tại Paris, chiếc nôi văn hoá của thế giới. Heo May sớm phát triển từ thể xác đến tâm hồn. Mới 14 tuổi mà nhìn thân hình nàng là muốn hãm. Tâm hồn Heo May thật lãng mạn.

Nàng chỉ mơ ước đến những thằng Tây mũi lỏ. Bản tính của Heo May là vậy. Cứ cái gì … lỏ là nàng thích lắm. Vào một ngày bà mẹ nuôi đi vắng. Heo May đi tắm. Nàng làm bộ quên khăn tắm, đành phải nhờ ông cha nuôi đem vô giùm. Nhìn đứa con nuôi mơn mởn, vú đít ngồn ngộn trước mắt, ông Tây già chịu hết nổi.

Tay chân run lẩy bẩy, và ông ta té sấp. Vô tình, con cu cứng ngắc của ông xóc thẳng vào lồn, làm rách màn trinh của Heo May. Kể từ hôm đó, cứ mỗi lần bà mẹ nuôi đi vắng, là Heo May lại … quên khăn. Heo May mỗi ngày một đỏ da thắm thịt. Vú đít nở nang thấy rõ. Còn ông Tây già thì càng ngày càng tóp lại. Những thay đổi đó không qua mắt được bà mẹ nuôi. Chẳng thèm nói một tiếng, bà âm thầm chờ dịp thuận tiện tống nàng đi cho khuất mắt. Nhân dịp có thằng cháu từ Mỹ qua chơi. Bà đầm già cáp cho hai đứa đi chơi chung. Đến ngày thằng cháu trở về, bà xúi Heo May đi theo qua chơi cho biết xứ Mỹ. Bà đầm già còn tỏ một cử chỉ đẹp mua cho nàng một cái vé máy bay … “one way”. Heo May vừa đi, bà vội vàng góp đồ đạc … dọn nhà, đổi luôn số điện thoại. Về đến Mỹ, thằng kia cho Heo May rơi ngay lập tức để đi với con đào còn đang ở trung học của nó.

VN88

Viết một bình luận