– Đi, đi với tụi anh về khu nội trú nhé…
Thế rồi hắn đẩy tôi ra phía trước và vừa giữ tay tôi vừa đẩy tôi đi. Nhưng lúc ấy, Nam đứng lên ở ngay cửa và với dáng cường tráng to con, anh gằn từng tiếng:
– Tụi bây bỏ cô tar a ngay! Để cho cô ta đi…
Ba thằng con đồ nhìn thấy Nam, nhìn thấy ánh mắt Nam nghiêm nghị nên chúng có vẻ gờm. Chúng nó nói:
– Chuyện gì đến mày?
Nam cười khỉnh:
– bỏ cô tar a. Muốn gì thì ra ngoài tính…
Bọn chúng ngần ngừ một lúc, rồi nhìn thấy người bạn của Nam cũng đã đứng dậy. Anh ta to con cũng không kém, người như một lực sĩ thứ thiệt. Bọn chúng suy nghĩ vài giây rồi bảo nhau:
– Thôi, thả cho nó đi đi… Còn tụi mày, ra ngoài là biết tay tụi tao…
Tôi run run trở lại bàn. Cô hầu bàn thấy tôi kinh sợ như thế nào, đem đồ uống đến cho tôi và nói nhỏ:
– Tốt hơn hết là cô nên tránh mặt tụi nó, bọn chúng không chừa việc gì đâu…
Tôi gật đầu nhưng trong tâm trí tôi cảm thấy rối bời. Bây giờ tôi phải rời quán, nhưng về nhà bằng cách nào đây?
Chắc chắn khi tôi gọi điện thoại kêu ba tôi đưa tôi về nhà thì được thôi, nhưng vì ông đã cấm tôi không được đi ra khỏi nhà, tôi biết ăn nói làm sao đây?
Hay tôi gọi Hồng gọi vài người bạn trai của nó đến đón tôi, nhưng tôi nhớ ra rằng tối nay Hồng đi coi ciné mãi đến khuya mới về.
Tôi bỗng nảy ray ù định gọi chị Thư, và tôi dùng điện thoại bấm số.
Trong lúc chờ đợi, Nam đến bàn tôi thăm hỏi. Tôi líu ríu cám ơn Nam và người bạn. Nam nhìn tôi cười, anh chàng nói:
– Lan đi chơi khuya nhỉ? Tại sao chỉ đi có một mình?
Tôi ngượng chín người, nhưng mắt tôi dán chặt vào mắt chàng. Ôi, đôi mắt khiêu gợi làm sao. Tôi quên mất phải nói gì, phải vài giây sau tôi mới trả lời:
– Tôi đang dạo và ghé lại đây đểâuống nước.
Tôi mời Nam ngồi. Nam đưa tay kéo chiếc ghế phía trước mặt tôi và ngồi xuống:
– Tôi đang chuẩn bị về thì thấy bọn chúng định làm nhục Lan.
Tôi rất vui mừng khi được gặp Nam nơi đây, và tôi quên hết thẹn thùng.
Chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc lâu về chuyện trường học, và chuyện hội hoạ mà tôi và Nam cùng ưa thích.
Thư đến đón tôi khoảng 10 phút sau đó. Tôi líu ríu cám ơn Nam và người bạn một lần nữa, trong khi Nam nháy mắt nhìn tôi:
– Nợ Nam đấy nhé… Ngày mai cho Nam mời đi ăn cơm tối được không?
Tôi không ngần ngừ gật đầu ngay:
– Ngày mai Lan chờ Nam ở caféteria. Sau giờ học được không?
*
* *
Hai chúng tôi đi ăn cơm tối ở một tiệm ăn Thái Lan. Tôi mặc một bộ đồ mini thật bó sát và khiêu gợi, chiếc váy ngắn để lộ một khoảng đùi dài thật dài. Trong bữa cơm tối, Nam không hề rời mắt khỏi tôi. Anh nhìn tôi thật say đắm:
– Nam chú ý đến Lan từ những ngày đầu tiên, nhưng không dám mở miệng…
– Hoá ar anh cũng… nhát cơ à…
– Chỉ với các cô gái đẹp như Lan thôi. Còn các cô gái… xấu thì anh bạo lắm!
Tôi cười:
– Anh cũng biết nói giỡn chơi nữa.
– Đâu phải đâu, anh cần phải nhờ tới Lan đấy.
– Anh nhờ em làm gì?
Nam cười và nheo mắt:
– Vẽ!
Tôi hoàn toàn ngạc nhiên:
– Vẽ! Vẽ gì?
– Ồ, mấy tấm bản đồ trong lớp lịch sự của anh ấy mà. Anh biết là Lan vẽ đẹp lắm…
– Tại sao anh biết em biết vẽ?
Nam cười, con mắt có đuôi:
– Bộ Lan không nhớ ra rằng chúng ta cùng học chung một lớp học hội hoạ năm ngoái hay sao?
Tôi phá lên cười:
– A, em nhớ ra rồi…
Ly rượu nhẹ làm tôi say say, nhưng không say bằng men tình. Ánh mắt Nam như dìu tôi vào đỉnh cao của tình yêu. Tôi biết rằng tôi thèm muốn cái thân thể cường tráng đó lắm. Tôi biết rằng tôi muốn dâng hiến tất cả những gì tôi có cho chàng trai đó. Nhưng làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Về nhàư? Ba mẹ tôi giết tôi mất. Đi khách sạn ư? Còn gì là con gái ngoan hiền? Về nhà Nam ư? Càng mất mặt nữa… Tôi quay cuồng suy nghĩ tìm một phương cách nào đó để chiếm đoạt chàng trai này. Tôi muốn được cùng anh say sưa trong men tình đêm nay. Tôi phải chinh phục chàng, phải dâng hiến trinh tiết tôi cho chàng đêm nay…