Cái đêm định mệnh đó cứ tua đi tua lại trong đầu khiến tôi không chợp mắt được. Tôi lao vào một cuộc khủng hoảng tồi tệ chưa bao giờ có. Thế mới biết đàn ông mạnh mẽ thế nào cũng yếu mềm trước tình yêu.
Từ rất lâu nay mới có thời gian ngồi nghiền mạng như một tên vô công rỗi nghề. Mà nói thất nghiệp cũng không sai. Ai biết được sau đợt kỉ luật này đến bao giờ tôi mới lại được phục chức và tin tưởng như trước.
Trong đợt truy quét tệ nạn mại dâm ma túy thành phố vừa rồi, tôi bị kỉ luật vì không làm tròn nhiệm vụ và có dấu hiệu che giấu tội phạm. Một vết sỉ nhục quá lớn trong sự nghiệp.
Vào mùa chiến dịch, tôi phải tâm lý cho vợ vì đặc thù công việc đi sớm về muộn, nửa đêm bật dậy ra khỏi nhà hoặc nằm vùng đâu đó một hai tuần là chuyện cơm bữa. Cô ấy luôn thông cảm nhưng sợ bóng tôi và cô đơn.
Nhờ cô ấy mà sau khi kết hôn tôi có nhiều động lực hơn để hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Tôi thường trở về nhà muộn nhưng chưa bao giờ vợ bỏ đi ngủ trước, luôn ngồi đợi chồng bên mâm cơm đã nguội lạnh.