Cả hai cùng cười trước câu nói đùa của Nam, Nam đuổi Hằng ra khỏi phòng rồi xem xet lại và tắm giặt, xong Nam xuống nhà nhưng không thấy Hằng đâu, Nam nghĩ chắc Hằng đang ở trên phòng của Hằng.
– Nương nương ơi, không định cho tôi ăn cơm à, làm sao thế?.
– Nam đẩy cửa bước vào thấy Hằng ngồi buồn buồn.
– Sao thế em?
– Ai là em?
– Hằng chứ còn ai, thế còn đòi làm chị à.
– Hằng đỏ mặt, không đòi làm chị nhưng không muốn làm em.
– Nam hơi buồn, và Hằng nhận ra được,
– Hôm nay trông Nam khác lắm.
– Không sao, Nam muốn nói chuyện với Hằng được không? Tí ăn cơm xong sang phòng Nam nhé, uống café nghe nhạc Trịnh.
– Okê rồi cả hai ăn cơm xong, vừa ăn cơm Nam vừa nghĩ nên nói với Hăng thế nào cho hợp lý, Nam tự xét lại lòng mình. Và Nam quyết định làm tất cả.
Khi cả hai đã nhâm nhi gần hết ly café, Nam vẫn chưa nói gì, Hằng lên tiếng trước.
– Nam định nói gì với Hằng à, sao không nói gì.
– Hằng thấy máy Nam có nhiều bài nhạc Trịnh hay không?
– Cái anh này, sao thế?
– Ơ, vừa gọi gì nhỉ?
– Hổng biết, nói gì nói đi không về đây.
– Từ từ đã nào, Hằng ngồi xuống đây đi, ngồi cạnh Nam đây này. Gần vào, sát bên càng tốt, Nam lạnh quá.
Hằng bổng đưa tay lên sờ trán Nam.
– Làm sao ấy, tụ dưng sờ trán người ta.
– Hằng tưởng Nam ấm đầu.
– Cái bà này, Hằng này, Hằng ghét Nam lắm phải không?
– Đâu có.
– Bấy lâu nay Hằng có nói chuyện với Nam đâu, chắc Hằng ghét Nam vi…
Hằng lấy tay bịt miệng Nam lại.
– Anh đừng nói vậy, tạ em thấy anh bận học hành và dạy học cho Linh, hơn nữa em cũngmới thi xong, còn mệt mà, còn chuyện ấy em tự nguyện mà.
– Vậy Hằng có ân hận không.
– Không
– Hằng, Nam cảm ơn Hằng nhiều lắm, tha lỗi cho Nam, Nam thật có lỗi, Hằng vừa là chị, vừa là bạn của Nam, Nam cảm ơn Hằng nhiều lắm, cho đến bây giờ Nam mới nhận ra điều đó.
– Nam
– Không, để Nam nói hết đã, bây giờ Nam mới nhận ra tất cả là phù du, tình yêu cũng phù du, Nam thấy trai tim mình lạnh giá quá, Nam buồn quá, nhiều khi Nam thấy mình quá thành công trong học tập, tất cả như ủng hộ Nam, cuộc sống, bố mẹ, Nam hầu như được tất cả. Nhưng chiều nay, khi nhìn thấy Trang đi với một người đàn ông vào khách sạn, Nam mới nhận ra được tất cả là phù du, tất cả là hư vô. Và càng nghĩ, Nam càng thấy Hằng là một người tốt, một người đáng để Nam trao mọi tâm sự, bây giờ Nam mới nhậ ra Nam đã yêu Hằng từ hôm đầu tiên, mỗi khi nghĩ một mình, Nam vẫn nhớ đến em, Nam vẫn mơ Hằng về đêm, những lúc đó, Nam cứ nghĩ chắc Hằng thân quen, gặp nhau hàng ngày thì mang đi vào giác ngủ thôi. Nam bây giờ mới biết trái tim mình như thế nào.
Nam nói xong ôm chầm Hằng, Hằng để cho Nam ôm, rồi Hằng đẩy Nam ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Nam.