VN88 VN88

Truyện Ma Hồn Ma Trên Bao Lơn

Mời anh em cùng đọc Truyện Ma Hồn Ma Trên Bao Lơn tại chuyên mục truyện kinh dị của Phimsex.info, tuyển những truyện rùng rợn nhất của Caroline Quine không dành cho những bạn yếu tim

Truyen Ma Hon Ma Tren Bao Lon

Đọc truyện ma: Hồn Ma Trên Bao Lơn

Chương 1

BẢN NHẠC BỊ ĐÁNH CẮP

– Ồ! Cháu Liz đó sao! Ta nghĩ mình bị ảo giác. Trong bộ y phục của vua Louis XV, trông cháu như con trai ấy!
Giáo sư Randall dừng lại trong đại sảnh của trường Starhurst – ngôi trường trung học chính của Penfield – để trao đổi vài câu với chị em nhà Parker.
Elizabeth, còn được gọi là Liz, và một cô bé tóc nâu mười bảy tuổi. Ann, nhỏ hơn Liz một tuổi, mang trên tay một bộ quần áo khác, nhưng là một quần áo của phụ nữ bằng sa-tanh có đính khá nhiều ren. Cô bé tươi cười làm đung đưa mái vàng hoe. Cô bé thích thú với nhận xét của giáo sư Randall. Ông là chồng bà Hiệu trưởng và cũng là giáo sư dạy môn sử. ông rất dễ mến nhưng nổi tiếng rất đãng trí.
Liz vừa cười vừa giải thích:
– Đây là quần áo của chúng cháu dành cho vở hài kịch.
– Hài kịch nhạc ư? À! phải … ta đã nhớ ra rồi!
Nhưng, theo cách ông ta hỏi hai đứa trẻ, chúng nhanh chóng hiểu rằng ông đã quên điều mà cả trường bàn tán xôn xao từ tháng ba. Thế mà, bây giờ đang là giữa tháng tư!
Liz và Ann bèn giúp ông Randall nhớ lại đó là một vở kịch mà câu chuyện xảy ra ở nước Pháp, dưới thời vua Louis XV. Vở kịch mang tên:
“xin chào mùa Xuân!”. Buổi trình diễn sẽ đánh dấu một niên học vào tháng sáu. Tiền thu được sẽ dành cho những công tác từ thiện. Phần nhạc của vở kịch này được giao cho học sinh trường Starhurst sáng tác và hoà âm.
– Liz và cháu đã viết một bản nhạc cả lời lẫn nhạc, – Ann sôi nổi nói thêm vào. – Chúng cháu rất muốn nó sẽ được chọn, chỉ có bốn bản nhạc cho vở kịch cho nên sự cạnh tranh sẽ rất cam go.
– Ta thành thật chúc các cháu sẽ được chọn. – Ông Randall hiền lành vừa cười vừa tuyên bố.
Nói xong ông bèn rời hai chị em để vào phòng làm việc và khoá cửa phòng lại, Liz và Ann thì lên phòng của mình. Chúng có hai phòng, một phòng là phòng ngủ, phòng kia là phòng học.
Đã năm giờ rưỡi rồi! – Liz kêu lên sau khi nhìn vào đồng hồ báo thức của mình. – chúng ta hãy nhanh chóng thay quần áo. Rồi mang bản nhạc của chúng ta đến gặp cô Rosemont.
Liz vội vàng xỏ tay vào một cái áo đơn giản, rồi mở hộc bàn để lấy bản nhạc ra.
– Chà! bản nhạc của chúng ta đâu rồi? – cô bé ngạc nhiên nói khẽ.
Cô bé tìm trong đồ đạc của mình. Ann cũng tìm trong đồ đạc riêng của mình.
Hai chị em tìm cả dưới gầm giường, nhưng vô ích thôi, Liz nhíu mày phát biểu:
– Có thể Fritzi Brunner, chị phục vụ mới vào các phòng của chúng ta đã vô ý vứt bỏ nó đi rồi.
– Tốt hơn hết, ta nên đi hỏi chị ấy! – Ann quyết định. – Ta đi nào!
Chúng đến gian phòng nơi nhân viên của trường ăn một bữa ăn nhẹ vào giờ đó. Fritzi bảo rằng chị ta không hề thấy bản nhạc ở đâu cả. Hai chị em nhà Parker bực dọc trở lại phòng của mình, chúng vừa về đến phòng thì cũng vừa lúc Fritzi đến gõ nhẹ lên cửa phòng. Cô phục vụ hỏi với một giọng đầy bí ẩn.
– Hai cô vui lòng cho tôi biết hai cô đã làm thế nào để tìm lại những vất đã mất. Mọi người đã kể cho tôi nghe rằng hai cô rất có năng khiếu thám tử.
Liz và Ann bật cười và thú nhận rằng thật vậy, chúng may mắn đã khám phá một vài vụ rắc rối. Chúng hứa với Fritzi sẽ hướng dẫn cho chị ta để tìm theo dấu vết những người và đồ vật. Còn trong lúc này chúng không còn thời gian để giải quyết một vấn đề cấp bách. Khi Fritzi đã đi, Ann kêu lên:
– Em biết phải bắt đầu tìm từ đâu rồi!
Liz mỉm cười:
– Chị đoán em nghi ngờ Letty và Ida!
– Đúng vậy! Chuyện này giống kiểu chúng hay thực hiện những trò đùa xấu xa của chúng!
Rõ ràng Latitia Barclay là một nữ sinh nội trú đáng ghét nhất của trường Starhurst, nó đã nhiều lần chơi xấu hai chị em nhà Parker vì nó ganh tị với tiếng tăm của họ. Ida Mason, đứa bạn cùng phòng của nó không khá gì hơn nó. Vì không thông minh nên nó đành theo đuôi của Letty.
Letty và Ida không ở trong phòng của chúng, Liz và Ann cũng không thấy bản nhạc của mình.
– Đáng tiếc, chúng ta không thể lục tìm trong các hộc tủ của chúng! Ann thở dài khi đóng cửa phòng của chúng lại. Có khả năng chúng giấu bản nhạc của chúng ta ở đâu đó.
– Nếu Letty là thủ phạm, có thể nó sẽ tự bộc lộ thôi, – Liz nói. – Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian. Đã đến giờ ăn tối rồi.
Nơi bàn ăn, hai kẻ tình nghi ngồi đối diện với hai chị em nhà Parker. Chúng hoàn toàn tự nhiên. Có vẻ như chúng không hay biết gì về những nghi ngờ đang vây quanh chúng. Đến cuối bữa ăn, bà Hiệu trưởng đứng lên phát biểu vài lời với học sinh. Bà cao, mảnh mai, có tính kỷ luật cao nhưng tốt bụng và công minh chính trực. Học sinh rất yêu quý bà.
Các cháu thân yêu, Bà tuyên bố, các cháu sẽ may mắn được biết rằng ý định trình diễn vở hài nhạc kịch của chúng ta sẽ được dân chúng bên ngoài ủng hộ, người dân Penfield rất quan tâm đến nó và tôi đã nhận được nhiều thơ của phụ huynh đầy nhiệt tình dự định đến xem buổi trình diễn của chúng ta. Tôi thú nhận rằng một thành công như thế làm tôi lo sợ. Chúng ta đã bán một lượng vé quá số lượng ghế trong khán phòng của trường. Nếu cứ tiếp tục như thế, tôi buộc phải từ chối không bán thêm vé … và làm thất vọng những người mong muốn cổ vũ cho vở “Xin chào mùa Xuân!”.
Tiếng xuýt xoa tiếc rẻ vang lên ở khắp các bàn trong phòng ăn. Liz nói khẽ vào tai em của nó:
– Chúng ta còn chưa mua vé cho chú Dick và cô Harriet.
Thuyền trưởng Dick Parker và em gái của người, cô Harriet là những người thân duy nhất, là gia đình của Liz và Ann. Khi hai cô bé còn nằm trong nôi đã phải chịu cảnh mồ côi. Họ đã cưu mang và nuôi nấng chúng, ông Dick là thuyền trưởng chiếc tàu xuyên đại dương mang tên Balaska. Khi không ra khơi, ông sống bên cạnh người em gái của mình, trong một ngôi nhà riêng ở Rockeville, không xa Penfield. Liz và Ann rất gắn bó với người chủ vừa là cha đỡ đầu của chúng. Chúng biết đến tháng sáu ông sẽ được nghỉ phép và chúng rất sung sướng nếu ông đến dự buổi trình diễn. Nếu không còn chỗ thì thật là thất vọng!
Ann bỗng có một sáng kiến, nó đứng lên và xin phép bà Randall được phát biểu. Nó đề nghị:
– Nếu như chúng ta thuê nhà hát Mozart?
Nhà hát rất cũ kỹ này, nằm ở ngay trung tâm thành phố Penfield, vài năm trước đó có một cựu diễn viên nổi tiếng, Bà Gloria Millford đã mua nhà hát này và đến sống trong căn nhà ngay cạnh nhà hát. Bà ta rất tốt bụng, giàu có và nhân ái. Bà mua nhà hát chỉ vì tình cảm gắn bó với nhà hát, nơi bà đã hát suốt thời thanh xuân của mình.

VN88

Viết một bình luận