Hạnh phúc vợ chồng không phải là thứ mình cứ cố gắng là được, ngày tôi ra tòa nộp đơn, trời mưa tầm tã. Tôi nghĩ tới hai đứa con, nước mắt trộn lẫn nước mưa. Không còn thấy vị mặn.
Tâm sự: Hạnh phúc không phải cố giữ là được
Tôi đã từng hăm hở về một tổ ấm nhỏ bé
Ngày tôi nhận lời lấy anh, ba mẹ và bạn bè đều cật lực phản đối. Từ nhỏ tới lớn, mẹ luôn yêu thương, chia sẻ và là một người BẠN LỚN của tôi – bỗng dưng khi đó, mẹ và tôi trở thành đối nghịch.
Lúc đó, tôi vừa đi qua một cơn bão lòng. Chẳng kịp hiểu mình có yêu anh không. Chỉ cảm thấy cần một điểm tựa, khi biết anh đã thầm yêu tôi gần 10 năm trời. Và, tôi đã thuyết phục mẹ rằng, với một tình cảm như thế, anh sẽ đối xử tốt với tôi.
Anh nói làm đám cưới, tôi như người mộng du nghe theo, chẳng biết mình quyết định đúng hay sai. Chưa kịp suy nghĩ thì tôi có bầu. Anh là người sướng điên lên. Chăm sóc tôi tận tình.
Sau ngày cưới, tôi và anh ngồi đối diện trong một quán café, (mãi sau này tôi chợt nhận ra rằng, 6 năm yêu nhau và làm vợ chồng, tôi chưa bao giờ ngồi kế bên anh mỗi khi chúng tôi đi café với nhau), tôi nói với anh về suy nghĩ, về mong muốn của mình dành cho gia đình nhỏ. Tôi muốn rằng cho dù thế nào, chúng tôi hãy tôn trọng nhau, hãy cùng chăm lo cho tổ ấm nhỏ bé này. Bởi tôi với anh đều từ hai bàn tay trắng, đều không ở gần nội ngoại.
Tôi hăm hở về một tổ ấm nhỏ bé, vợ chồng yêu thương nhau, chia sẻ với nhau mọi điều và sẽ cùng hạnh phúc bên những đứa con ngoan. Tôi làm vợ anh với một trái tim vừa liền sẹo về một mối tình tan vỡ trước đó, nhưng đầy hăm hở cho một gia đình nhỏ tương lai.
Tôi chấp nhận vất vả, đi làm xa nhà bằng xe bus hàng ngày để thuận tiện cho anh trong công việc và được ở gần bên anh. Mỗi lần vác bụng bầu lên xuống xe bus… tôi đều nhận được cái nhìn cảm thông, chia sẻ của mọi người. Tôi vẫn chu toàn cơm nước, nhà cửa để anh có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn sau mỗi ngày làm việc khuya, mệt mỏi.
Một hôm đang đi chợ thì bị ngất xỉu, vào bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán tôi bị hở van tim. Tôi sợ hãi và lo lắng. Cho mình và cho con. Bác sĩ hẹn sáng thứ 2 vào viện sớm để khám kĩ hơn. Và trong 2 ngày cuối tuần chờ đợi đó, tôi gần như không ngủ được mà không dám nói để anh khỏi lo lắng thêm.
Sáng thứ 2, mặc cho tôi gọi và hàng xóm gọi, anh vẫn say sưa ngủ không thể dậy để đưa tôi vào viện. Tôi nước mắt ngắn dài gọi xe ôm một mình vào viện C. Nỗi lo lắng cho con khiến tôi quên đi cả cái sợ hãi và tủi thân khi chỉ có một mình trong viện. Kết quả, tôi bị hở van tim 2 lá. Và nên vào Bạch Mai để được theo dõi tốt hơn.
Những ngày mang bầu là những ngày vất vả khi tôi phải cố gắng vượt qua những cơn ngất xỉu đột ngột. Nhưng thật may, em bé rất khỏe mạnh và ngoan ngoãn. Con đã chào thế giới tươi hồng vào một ngày mùa thu dịu mát.
Mẹ đẻ lên chăm cháu được một tuần, thì mẹ chồng lên thay. Và cũng mới được một tuần thì vì tự ái, mẹ chồng bỏ về. Anh đưa mẹ về và ở luôn quê 3 ngày, mặc một mình tôi với con còn đỏ hỏn. Tôi gửi con hàng xóm, đội nón đi chợ, tự mình giặt giũ, tự mình nấu nướng tự ăn… Khi đó, nhà chưa có bình nóng lạnh, chưa có máy giặt. Tôi đã khóc nhiều vì buồn tủi.
Cái tát đầu tiên anh dành cho tôi, là khi con được 4 tháng. Tôi hẹn anh sáng đó đưa con đi tiêm phòng sớm. Nhưng gọi mãi anh không dậy được (công việc của anh thường làm đêm tới 1-2h sáng), và khi tôi sắp phát khóc vì giận thì đột nhiên anh bật dậy và tát tôi một cái tối tăm mắt mũi. Tôi chết lặng. Tôi không bao giờ tin được chồng lại đánh mình. Tôi không bao giờ nghĩ rằng anh có thể cư xử thô bạo như thế. Lần đó, tôi giận anh 5 ngày, và khi anh năn nỉ, xin lỗi… tôi tha thứ.
Và tôi đã tha thứ quá nhiều
Anh thất nghiệp. Tôi động viên anh đi học thêm tại chức (vì anh chưa có bằng cấp gì), vì tôi muốn anh tự tin hơn với vợ, với bạn bè và có một công việc tốt hơn. Tôi cũng đi học văn bằng 2 để anh không thấy lạc lõng với việc học hành. Nhưng, việc học khiến vợ chồng tôi nhiều lần cãi vã và mâu thuẫn. Thêm nhiều lần anh không kiểm soát được cơn nóng giận và vung tay với tôi… Nhưng, chỉ cần anh tỏ ra hối lỗi, chỉ cần anh chăm sóc gia đình, con cái… là lòng tôi lại mềm xuống. Tôi lại tha thứ.