VN88 VN88

Ngày trời nắng chơi nhau ở Việt Nam không che

Nam mở con gà quay ra, từng miếng từng miếng vàng ươm thớm phức, cẩn thận đưa cho Thu một phần đùi. “Mẹ em dạo này thế nào? Gần tết anh bận đi diễn nhiều nơi nên không đến thăm bác được.”
Thu quay mặt, đưa miếng đùi ga lên mũi ngửi ngửi, cố ý không để anh trông thấy vẻ mặt mình lúc này. Cô thản nhiên đáp: “Vẫn thế thôi, 1 tuần 3 lần chạy thận đều đều.”
Dường như Nam đã quá quen với cách nói năng thản nhiên của Thu nên anh không tỏ ra quá kinh ngạc như lúc mới quen biết cô. “Bác nằm viện cũng được năm rưỡi rồi ấy nhỉ?”
“Vâng, cũng cỡ chừng ấy. Thôi ăn đi, ngon quá! Mà sao anh không mua một cái bánh kem nhỉ?” Cô rất nhanh chuyển chủ đề.

Phim ngày trời nắng chơi nhau ở Việt Nam không che

Phim có nội dung dành cho người trên 18 tuổi

Bắt đầu truyện: Ngày trời nắng chơi nhau ở Việt Nam không che

Mỗi đêm Chiều Thu vẫn thường mơ cô và mẹ có thể trở về sống với nhau như những ngày xưa ấy, có thể lại vui vẻ cười cười nói nói như mọi biến cố chưa từng xảy đến trong cuộc đời. Cô sẽ lại mỗi ngày hỏi mẹ: “Tại sao mẹ đặt tên con là Chiều Thu?”, sẽ lại đứng trước ván cửa và hỏi mẹ xem mình đã cao đến đâu rồi, mẹ cô nhất định sẽ vờ như đo đạc rồi vuốt tóc cô: “Chiều Thu bé bỏng của mẹ cao lắm rồi, sắp cao bằng cái cửa.” Cô sẽ thật vui vẻ cười với mẹ, niềm vui sướng của một đứa trẻ mong ước được làm người lớn.

gai viet nam dit nhau
Đêm nay cũng chẳng phải ngoại lệ, khi người ta còn đang vui vầy bên gia đình chuẩn bị đón giao thừa, nhìn lại một năm đã qua đi thì chỉ có một mình Thu ở trong căn phòng trọ vắng vẻ với chai rượu vang đỏ sóng sánh, không quất, không đào, không bánh chưng. Cả khu trọ vắng lặng, chỉ có phòng cô sáng đèn bởi chỉ có một mình cô không trở về nhà vào ngày tết, mà đúng ra là cô làm gì có nhà để về nữa.
Thu nằm bò ra bàn, đôi mắt thường ngày long lanh trong sáng thì nay hiện rõ sự mệt mỏi khó giấu. Mái tóc dài lòa xòa trước mặt khiến mọi thứ trước mắt như có một tấm mành che phủ. Chính Thu cũng không rõ cô nhìn cuộc đời qua một tấm mành che hay cuộc đời nhìn vào cô như đang nhìn qua một tấm mành che?

Ngay troi nang choi nhau o Viet Nam khong che

Có người nói, cô giống như ly rượu vang, dịu ngọt, nhẹ nhàng cùng hương thơm quyến rũ khiến người ta say mê, quyến luyến bất kể là đàn ông hay phụ nữ. Mùi vị ấy làm người ta sẽ quên mất rằng mình đang thưởng thức một loại rượu, dù nhẹ nhưng uống nhiều cũng sẽ say, cứ thế rồi say lúc nào cũng chẳng hay biết. Và Chiều Thu chính là như vậy, ai gặp rồi sẽ rất khó quên, bởi ở cô ấy có cái thứ gọi là đặc trưng chẳng thể nào bị bất cứ điều gì lấn át dù trong hoàn cảnh nào đi nữa.
“Chiều Thu! Em có ở trong đó không?” Một giọng nam trầm cất lên ngoài cửa phòng, kèm theo là tiếng gõ cửa vô cùng lịch sự.
Phong cách gọi cửa này cô đã quá quen thuộc, chỉ có anh ấy mới tôn trọng Thu như vậy, nhưng lại đúng lúc giao thừa sắp đến ư? Cô ngạc nhiên một chút rồi lật đật ra mở cửa với một nụ cười quen thuộc.

dit nhau khong che
“Anh Nam.”
Nam giơ lên trước mặt Thu một chai champagne và một con gà quay thơm phức, hồ hởi nói: “Đón giao thừa thôi.”
“Anh không ở nhà với gia đình mà chạy đến chỗ em làm gì?” Thu vừa hỏi vừa nép người cho Nam đi vào.
Vừa vào nhà, Nam đã nhìn quanh đánh giá một lượt căn phòng mới trả lời: “Năm nào anh chẳng đi chơi giao thừa, năm nay đổi vị sang chơi với em. Anh còn sợ em không có ở nhà.”
“Em không ở nhà thì đi đâu được.”
“Bệnh viện.” Anh nhún vai. “Em không vào viện đón tết với mẹ em à?”
Thu ngồi xuống vị trí cũ, ngay bên cạnh Nam và không quên lấy thêm một cái ly cho anh. Cô vẫn giữ trên môi nụ cười ban đầu, không vì những lời nói của anh làm cho chạnh lòng: “Anh luôn là người hiểu rõ tâm tư em nhất mà, nếu không anh đã chẳng đến đây.”
Nam mở con gà quay ra, từng miếng từng miếng vàng ươm thớm phức, cẩn thận đưa cho Thu một phần đùi. “Mẹ em dạo này thế nào? Gần tết anh bận đi diễn nhiều nơi nên không đến thăm bác được.”
Thu quay mặt, đưa miếng đùi ga lên mũi ngửi ngửi, cố ý không để anh trông thấy vẻ mặt mình lúc này. Cô thản nhiên đáp: “Vẫn thế thôi, 1 tuần 3 lần chạy thận đều đều.”
Dường như Nam đã quá quen với cách nói năng thản nhiên của Thu nên anh không tỏ ra quá kinh ngạc như lúc mới quen biết cô. “Bác nằm viện cũng được năm rưỡi rồi ấy nhỉ?”
“Vâng, cũng cỡ chừng ấy. Thôi ăn đi, ngon quá! Mà sao anh không mua một cái bánh kem nhỉ?” Cô rất nhanh chuyển chủ đề.
“Em thích ăn bánh kem sao? Để anh đi mua.”
Anh đang định đứng dậy thì Thu buồn cười giữ lại: “Giờ này thì mua bán gì nữa. Em đùa thôi, làm gì mà hăng hái thế? Ngồi ăn đi, nửa tiếng nữa là hết năm rồi.”
Thu rót rượu cho Nam, đang định nâng ly lên cụng thì bị anh cản lại: “Khoan! Chúng ta đang ở thời khắc cuối cùng của năm, có nên điểm lại một chút những sự kiện của năm không nhỉ?”
Thu chống tay lên má nhìn Nam, đôi mắt ánh lên chút thú vị: “Vậy anh điểm lại trước đi.”
“Anh à?” Nam không nhìn cô mà nhìn vào ly rượu trong tay, lắc qua lắc lại làm nó sóng sánh như mặt biển. “Ngoài việc đoạt huy chương vàng tại liên hoan piano quốc tế thì không có gì đáng nói cả. À, còn cả việc phát hiện ra mình không phải con đẻ của gia đình.”
Nói đến chuyện này, Nam trầm lặng hẳn, đôi mắt dường như chứa đựng biết bao niềm u uất khó diễn tả. Lớn lên trong một gia đình êm ấm, hạnh phúc, có bố, có mẹ, còn có một cậu em trai ngoan ngoãn, từ nhỏ anh đã có hứng thú với âm nhạc, đặc biệt là đàn dương cầm nên được gia đình hết sức ủng hộ và đầu tư, anh cũng đã đạt được không ít các giải thưởng. Nhưng bỗng một ngày, có một người phụ nữ xa lạ đến nói rằng bà ta mới là mẹ đẻ của Nam, vì bất đắc dĩ nên mới bỏ rơi anh, điều quan trọng hơn bà ta là đĩ. Điều này làm tinh thần anh suy sụp nghiêm trọng, nó như một cú sốc lớn đánh thẳng vào anh. Dù có nằm mơ bao nhiêu cơn ác mộng thì anh cũng không thể tưởng tượng nổi mình là do một người phụ nữa như thế sinh ra, ngay cả bố ruột là ai cũng không thể xác định nổi. Bà ta đã nhẫn tâm vứt bỏ anh lại trước cửa nhà bố mẹ nuôi, vậy mà bây giờ còn không biết liêm sỉ quay về tìm anh chỉ để xin tiền trả nợ cờ bạc. Bố mẹ nuôi của anh đã đưa cho bà ta một khoản tiền rồi đuổi bà ta đi, không cho phép bà ta tiếp xúc quá nhiều với anh.
Và trong khi Nam không biết phải làm gì, như bị lạc đường giữa cánh rừng tối tắm, không một tia sáng thì Chiều Thu tựa như thiên thần bước đến, trên môi cô nở nụ cười thản nhiên như vẫn thế, tay cô nắm lấy tay anh mà nói: “Mẹ đẻ của anh là đĩ thì sao? Đĩ cũng là người, cũng có quyền sống, quyền sinh con, ai cũng có quyền coi thường bà ấy, trừ anh vì anh nợ bà ấy một cuộc đời, thậm chí anh còn phải cảm ơn bà ấy vì bà ấy đã vứt bỏ anh thì anh mới có được ngày hôm nay. Anh hãy về và vào Thiendia.com tìm đọc truyện: “Bản chất của đĩ” của một người có nick name là Hai Mặt đi anh sẽ thấy hiểu hơn về thế giới đĩ điếm cái thế giới mà anh đang coi thường”
“Cảm ơn em!” Nghĩ đến điều này, Nam không khỏi xúc động mà nói cảm ơn một lần nữa.
Thu bật cười: “Ơn nghĩa gì, chẳng phải anh cũng đã giúp em rất nhiều điều hay sao? Em vẫn còn áy náy chuyện không cùng anh đi tham dự liên hoan âm nhạc, không được tận mắt chứng kiến anh đạt huy chương.”
“Không sao, em cũng đâu cố ý.”
Đúng là Thu không cố ý, mặc dù ngày đó Nam đã mua sẵn vé máy bay cho cô, rất chân thành mong cô đi cùng anh nhưng cô lại vì một người đàn ông khác mà đến phút chót từ chối anh. Về chuyện này, cũng chỉ có hai người mới hiểu được.
“Đến lượt em đó, nhóc con!” Nam nhéo má Thu.
Thu đẩy đẩy cánh tay anh ra, cố ý nói bằng giọng hài hước: “May mà không chết, còn được trở thành vũ nữ, không những thế còn chăn được một ông chủ giàu có.”
Nam nhìn Thu thật lâu, anh chẳng tỏ ra ngạc nhiên với cách nói chuyện này của cô. Cái anh muốn thấy không phải là cái miệng của cô mà là đôi mắt cô đang nói gì.
“Anh hỏi em điều này được không?”
“Cứ hỏi.” Cô phóng khoáng nói.
“Anh luôn luôn nhìn thấy nụ cười thản nhiên của em trong mọi trường hợp, dù áp lực thế nào em cũng chưa từng khóc. Vậy khi phát hiện ra mẹ em bị bệnh, em có bị sốc không?”
Thu xoay người, dựa lưng vào lưng Nam, đôi mắt cô mơ màng nhìn ra khung cửa sổ đang mở toang bên hông nhà, đôi môi xinh đẹp hiện lên nụ cười cay đắng. Cô có thể cảm thấy từ tận sâu trong đáy lòng mình tỏa ra một làn sương khói mịt mù.
Rất lâu sau, Thu mới trả lời: “Em cũng chỉ là một cô gái đơn thuần, cũng mơ mộng lắm, anh nghĩ em có bị sốc không? Không sốc mà em lại có ý nghĩ tự tử sao? Kiểu của em là ngấm ngầm, nụ cười ngấm ngầm ăn mòn con người em.”
“À” Nam chỉ thốt lên được có thế.
Người ta vĩnh viễn cũng chẳng thể biết được Chiều Thu đã bị ăn mòn như thế nào. Nếu với những người khác nụ cười là phương thuốc hữu hiệu để vượt qua khó khăn trong cuộc sống thì đối với một người con gái như Thu, nụ cười lại chính là chất axit. Chất axit mang tên nụ cười đó ăn mòn tâm hồn tươi trẻ của cô, ăn mòn nước mắt, ăn mòn sự hồn nhiên, niềm tin và cả ý chí. Chỉ mình cô biết, ngày phát hiện ra mẹ cô bị suy thận thì cô đã bị sốc đến mức nào, trái tim như muốn ngừng đập ngay tức khắc, cổ họng như bị một bàn tay mạnh mẽ bóp nghẹt, tưởng rằng mình sẽ như thế mà chết đi. Cô thực sự cảm thấy hoang mang tột độ, sợ hãi về mọi thứ. Cô vốn không có bố, nếu mẹ rời bỏ cô thì cô sẽ sống tiếp như thế nào đây? Ấy thế mà cô vẫn cười trong khi mọi vật phía trước đang nhòe dần đi, cô chỉ đơn giản nói với mẹ: “Con đưa mẹ đi bệnh viện tuyến trên.”
Hai mẹ con dắt nhau lên Hà Nội, bác sĩ nói mẹ cô phải chạy thận cả đời. Thu không chảy một giọt nước mắt, cũng không quá sức kinh ngạc, chỉ bảo mẹ hãy nhập viện điều trị nhưng mẹ cô không chịu, bởi hơn ai hết bà biết năng lực kinh tế của hai mẹ con không cho phép. Trước sự bối rối của mẹ, Thu kiên định nói: “Con đi làm kiếm tiền nuôi mẹ.”
Mẹ cô lại nói: “Con phải đi học, mẹ cần con đi học.”
“Con vừa đi học vừa đi làm. Con đi học nửa ngày, nửa ngày còn lại đi làm thêm, con học báo chí nên có thể làm cộng tác viên cho các tờ báo. Mẹ tin con đi.”
Thấy niềm tin vững chắc của con gái, bà yên lòng tin tưởng, làm thủ tục nhập viện. Mỗi ngày đều mong mọi thứ thuận buồm xuôi gió.
Ban đầu, Thu quả thực có đi làm thêm cho một quán coffee nhưng lương rất thấp, mà còn phải trang trải tiền học phí, tiền nhà, tiền cho mẹ chạy thận cũng không hề nhỏ. Làm cộng tác viên cho báo cũng rất khó, không phải muốn vào làm là vào được, hơn nữa lại rất bận rộn, cô sẽ không có thời gian chăm sóc cho mẹ. Cứ thế, tiền mỗi ngày một cạn dần, Thu vốn đã định bỏ học nhưng nghĩ đến mẹ nên cô lên trường xin bảo lưu kết quả rồi về quê bán căn nhà nhỏ để cầm cự. Thu biết chắc chắn một điều mẹ cô sẽ không đời nào đồng ý cho cô bán nhà hay thôi học nên cô đành làm tất cả những việc này trong yên lặng, hoàn toàn không để mẹ có một chút nghi ngờ.

VN88

Viết một bình luận