Nhưng mâu thuẫn cứ giày vò trong tôi từng ngày, rằng giải thoát hay an phận đây? Con đường nào tốt nhất cho tôi và con? Liệu cứ tiếp tục thế này, có phải là điều tốt nhất cho cả 2 mẹ con tôi không?
Tâm sự: Con đường nào tốt nhất cho tôi và con?
Anh ta chẳng cười tự mãn mà nói rằng: “Cuối cùng thì con vợ mình cũng hiểu ra được một điều. Đó là, là đàn bà thì sẽ bị đánh. Bị đánh ít hay đánh nhiều thôi”.
Lúc mới lấy nhau, anh ta bàn với tôi mượn tiền bố vợ làm ăn và hứa trả lãi theo tháng rồi sau vài năm sẽ cố gắng làm lụng để trả cả gốc. Thương các con, bố tôi dồn hết vốn liếng cho ông con rể mượn. Rồi chỉ vì mâu thuẫn vợ chồng (do anh ta suốt ngày chỉ nhậu nhẹt, đá bóng và chơi game, tôi một nách con thơ không cáng đáng hết việc), anh ta nóng giận bế con bỏ đi giữa đêm.
Anh ta vứt lại bao công sức vàtiền bạc của bố tôi và 2 vợ chồng để đi. Anh ta lại đòi quay lại Sài Gòn lập nghiệp. Bố tôi như ăn phải quả đắng khi ông con rể chẳng được một lời nói. Giờ báo hại ông phải thanh lý bán tháo hộ từng thứ.