Liêm thấy con bé giật người thon thót và dương vật của Liêm như có ai bóp từng dợt làm cho nước nhờn trào ra trong khi con bé bắt đầu ngửa mặt, mắt long lanh, trong bóng đêm mờ ảo Liêm thấy con bé mím môi vẻ mặt ngờ nghệch
Đọc truyện 18+ Không đi áo mưa làm em Liên sướng tê bướm
Trời chạng vạng tối dù đồng hồ chưa quá 5 giờ chiều, lính đoàn 3 vừa thức dậy, tụ tập quanh ấm trà. Khói thuốc lào thơm nồng cả lán. Đây đó bọn lính thì thầm trao đổi vợ, câu chuyện nghe có vẻ kỳ quái nhưng thằng nào sống sót sau một năm đều lấy vợ Trường Sơn theo kiểu này.
Liêm cũng có một cô vợ Đài Loan, hay Hồng Kông gì đó không rõ, đời vợ thứ 4. Chỉ những thằng lính lái xe mới có cái may mắn như Liêm còn bọn dép lốp thì có được một vợ đã là phước tổ 3 đời nhà nó, phần lớn lính bộ đội độc thân phải mượn vợ một đêm hay nói đúng ra thì thuê cô nàng với giá vài ba điếu hay dúm thuốc lào Cẩm Lệ. Đời lính tráng dù áo xanh hay áo rằn ri cũng chỉ là những kẻ khốn nạn mà người chơi cờ sẵn sàng thí chốt đổi xe không thương tiếc nên không có gì là quan trọng hay đạo đức như sách vở ông bà, chỉ có những giây phút còn nhịp thở là đáng kể mà thôi..
Cô vợ Tàu Liêm cưới lần thứ 4 nhân dịp vào tiếp xăng dầu cho một căn cứ gần Đông Hà, lễ cưới hết một lít xăng và nửa bao thuốc sông Cầu. Con bé đẹp như tài tử màn bạc vì có lẽ nàng là tài tử điện ảnh chi đó hay ít nhất cũng phải là người mẫu. Nàng luôn luôn mặc xường xám, đứng nghiêng nghiêng để lộ một chân hở lên tận qúa đùi. Đôi mắt to liếc kiểu đưa tình ngầm ý khoe bộ ngực nẩy nở căng tràn dưới lớp vải lụa bóng hỏi đàn ông nào chẳng ham. Người ta bảo “Giàu nhờ bạn sang nhờ vợ” rất là đúng vì Liêm thuộc loại “bán vợ đợ con” nên cho thuê vợ không biết bao nhiêu lần, từ tấm ny lông đến chiếc điếu cày, điếu thuốc gói kẹo cỡ nào Liêm cũng nhận. Tội nghiệp những thằng lính rừng xanh như tàu lá vì thiếu ánh mặt trời, thiếu ăn và thiếu hơi đàn bà. Mượn được vợ Liêm là lỉnh vào rừng ngắm nghía, hôn hít thoả thuê rồi từ từ thủ dâm. Cũng có thằng hùng hục, mắt trợn ngược nhìn vợ Liêm trong khi bắt “chị Năm chị Mười” bơm dầu toát cả mồ hôi trán. Lúc bắn thì xa cả thước, đặc quánh như keo, nhờ vậy mà rừng Trường Sơn càng ngày càng dầy đặc
Nhận công tác xong, Liêm lầm lũi ăn bữa cơm mà lòng buồn vô hạn, chuyến này có lẽ “xanh cỏ” thật. Lính lái xe chết quá nhiều đến độ các trường huấn luyện không cung ứng kịp và những tay lái trên 3 năm như Liêm bây giờ phải lái một mình một ngựa chứ không còn được tài phụ hay thợ máy đi theo nữa.Chiến cuộc càng ngày càng khốc liệt, nhiều đoạn đường mòn chỉ còn trông mong vào thằng giao liên bé con hỗn láo như gấu vì mìn dày đặc như nấm và các ngã chia bây giờ chằng chịt như màng nhện, đi lầm là hết đường quay đầu hoặc lao xuống vực núi mất xác. Đã vậy chuyến này lại phải lái đêm bịt đèn trên con đường mòn nổi tiếng ” gân gà ” dài hơn 200 cây số. Sống chết cũng do số, Liêm an ủi chính mình rồi lầm lũi thu xếp lương khô nước uống. Đúng 9 giờ, tiếng máy xe gầm lên, từng chiếc một lừ đừ bò lên miệng căn cứ để lao vào các giới tuyến. Đoàn xe vận tải vòng vèo suốt 2 tiếng đồng hồ trong khu vực an toàn của chiến khu và bắt đầu chia tay để mất hút trong các nẻo đường mòn âm u của vùng rừng núi Hạ Lào. Rít mạnh hơi thuốc, Liêm đạp lút chân ga lao qua khoảng đồng cỏ tranh, vượt biên giới vào lãnh thổ Campuchia, chiếc Gin 2 cầu mới toanh như con bọ hung lủi đầu vào con đường mòn nhỏ hẹp sát chân rặng Trường Sơn rôì biến mất trong màn sương đêm dầy đặc. Trên đầu là vòm cây đen xì, trước mặt lờ mờ con đường chẽ ba, sau lưng là bóng đêm âm u. Liêm đạp chân ga 2 lần làm hiệu rồi tắt máy nằm chờ. Tiếng côn trùng rỉ rả hoà trộn với tiếng ếch nhái thỉnh thoảng kêu ồm ộp làm cho không khí rừng núi càng thêm rùng rợn thê lương. Bỗng có tiếng chân người vạch lá xào xạc, tiếng khẩu lệnh lanh lảnh, Liêm trả lời theo đúng thủ tục lính tráng để nhận giao liên rồi uể oải chờ đợi. Lòng nhủ thầm vái trời đừng phải gặp một thằng trọ trẹ họ Quảng… Tiếng cửa xe mở nhẹ một giọng nói nhỏ nhẹ tuy hơi cộc lốc :
-Rẹ lội tay trại.